Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 304: Chương 304

Đám đệ tử của phái Hoa Sơn thấy Diệp Xu vậy mà lại nghe lén, tức giận đến muốn mắng chửi nàng.
Diệp Xu lên tiếng trước tiên: “Ta cũng không phải là cố tình nghe đâu, cành cây này mát mẻ, hơn nửa đêm rồi mà lại bị các ngươi làm cho ngủ không được mới lên đây hóng mát, ai biết được các ngươi lại khăng khăng muốn tập trung hội họp ngay trước mặt ta cơ chứ.”
Diệp Xu nói xong thì ném một hạt dưa vào trong miệng, sau đó nhổ vỏ ra.
Có đệ tử muốn đóng cửa sổ lại, Lục Mặc phát tay đuổi bọn họ rời đi, sau đó đứng bên cửa hổ, lạnh lùng nhìn Diệp Xu.
“Diệp bảo chủ có lời muốn nói sao?” Lục Mặc hỏi.
“Ta đoán ngươi cũng có lời muốn nói thì phải.” Diệp Xu nhìn chằm chằm Lục Mặc: “Các ngươi đang yên đang lành lại ép dạ vì lợi ích toàn cục mà khăng khăng cùng lên đường với ta, đúng là kỳ lạ biết bao.”
“Diệp bảo chủ càng kỳ lạ hơn, đang êm đẹp lại nhất định đến phá rối phái Hoa Sơn ta.”
“Ta không có, ta đến luận kiếm một cách đường hoàng ngay thẳng, cầu kiếm phổ mà.” Diệp Xu nói rõ lý do.
“Kiếm pháp của Diệp cô nương đã xuất sắc tuyệt diệu từ lâu, cần gì phải nhất định đến theo đuổi kiếm phổ Tam Xuân của phái Hoa Sơn ta chứ?”
“Chuyện này thì ta cũng không biết đâu, ngươi phải hỏi cha ta.” Diệp Xu thoải mái duỗi vai một lát, lại bắt đầu hãm hại cha mình.
“Cha ngươi muốn kiếm phổ của phái Hoa Sơn ta ư?” Chút nghi ngờ trong mắt Lục Mặc đã nhiều hơn.
“Ta là một khuê nữ hiếu thảo, có thể có cách nào chứ, chỉ có thể giúp lão nhân gia lão ta hoàn thành nguyện vọng thôi.” Sau khi Diệp Xu thừa nhận thì nhảy xuống cây rồi rời đi. Nàng đã biết rõ tại sao Lục Mặc lại đi theo nàng rồi, hóa ra là đang kiêng dè chuyện nàng đến phái Hoa Sơn tìm kiếm phổ, Diệp Xu đương nhiên cũng không cần phải tiếp tục tán gẫu không vui vẻ với Lục Mặc nữa.
Lúc Diệp Xu trở về phòng, nàng phát hiện Tống Thanh Từ lại đang ngồi trong phòng của mình, mà Trang Phi lại ngủ gà ngủ gật ở trên giường nhỏ ở phòng bên ngoài, ngay cả một chút ý thức cảnh giác cũng chẳng hề có.
Trang Phi sa đọa rồi, bị đại ma đầu dùng mưa dầm thấm đất rồi, lát nữa Diệp Xu nhất định phải nhắc nhở nàng ấy một chút.
“Nàng đi chỗ nào nghịch ngợm thế?” Tống Thanh Từ vừa bóc hạt dưa vừa lạnh nhạt hỏi Diệp Xu.
“Ta mới không nghịch ngợm, ta đi dò la tình hình quân địch, điều tra xem tại sao đám người Lục Mặc kia lại cứ nhất định phải đi theo chúng ta.” Diệp Xu nhìn thấy nhân hạt dưa đã bóc vỏ trong tay Tống Thanh Từ thì có chút thèm ăn, nàng đảo đôi mắt đen láy, nhìn Tống Thanh Từ với vẻ mong chờ.
“Ồ?” Tống Thanh Từ vẫn tập trung bóc hạt dưa như trước, dường như không để ý đến ánh mắt của Diệp Xu.
“Suy tính chuyện ta đến phái Hoa Sơn lấy kiếm phổ thôi, sợ ta có âm mưu gì đó mới phải lẽo đẽo đi theo ta không tha. Ta đoán bọn họ chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ chàng, một tên thư sinh tốt đẹp không học hành, lại đi theo bên cạnh yêu nữ làm cái gì.” Diệp Xu lên tiếng phân tích.
Lúc này, Tống Thanh Từ mới ngước mắt nhìn về phía Diệp Xu, thuận tiện đưa nhân hạt dưa trong tay cho cô.
Diệp Xu mỉm cười nói cảm tạ, nhặt từng hạt lên để ăn, như vậy có thể ăn lâu hơn một chút, là cách hiệu quả để tránh nàng lúng túng không biết làm cái gì trước mặt đại ma đầu.
“Cái chết của An Liên Hoa, nàng có sợ không?” Tống Thanh Từ hỏi.
Diệp Xu sửng sốt, cắn nhân hạt dưa vừa mới nhét vào trong miệng rồi cười hì hì với Tống Thanh Từ: “Một người trong giang hồ như ta đây, đã quen thấy đánh đánh giết giết rồi, sao lại sợ được chứ, ta còn sợ chàng bị dọa đấy. Nếu chàng không thích những người của phái Hoa Sơn kia cản đường trước mắt, đúng lúc ta có thể mượn cơ hội này để đuổi bọn họ đi.”
“Ta thấy đám người Lục Mặc hình như cũng không hiểu rõ tình hình.” Tống Thanh Từ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận