Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 309: Chương 309

“Ôi trời cô nương, đau đau đau. Đó là người của Tống công tử, Tống công tử cũng chưa nói cái gì mà, cô nương lại nói ta.” Trang Phi bụm lấy lỗ tai trái, uất ức dẩu môi lên.
Diệp Xu lập tức nhéo lỗ tai phải của nàng ấy, khiến nàng ấy đau cho đều nhau: “Lão nương nói chuyện mà ngươi coi như gió thoảng bên tai, hả?”
Diệp Xu càng ra sức hơn.
Lần này, Trang Phi ngay cả kêu đau cũng chẳng dám, vội vàng chắp tay lại rồi cầu xin tha thứ.
Tống Thanh Từ và Phong Lễ Hòa đều bị một màn này chọc cười, Triệu Lăng lại chỉ lặng lẽ dời mắt nhìn sang gương mặt ngượng ngùng của Trang Phi, sau đó tiếp tục xụ mặt đi đường của hắn ta.
Sau khi quay về khách điếm, Diệp Xu nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, nàng rửa sạch quả hải đường, khoét hạt ra, bỏ vào trong nồi rồi thêm đường phèn ninh từ từ, rồi mới thêm nấm tuyết vào. Đợi sau khi ninh xong rồi, nàng để nguội rồi bỏ vào trong một cái hũ, sau đó đậy kín lại, rồi nhờ tiểu nhị giúp đặt cái hũ vào trong giếng để ướp lạnh. Gần đến tối vừa khéo có thể ăn được rồi.
Lúc Diệp Xu trở về từ nhà bếp về phòng mình, vừa mở cửa đã ngửi thấy trong phòng có chút mùi thơm của bánh ngọt. Tống Thanh Từ đang ngồi ở bên cạnh bàn, một đĩa bánh ngọt hình tròn nhỏ màu vàng nhạt được đặt ở giữa bàn. Diệp Xu ngửi thấy loại hương vị của bánh ngọt mới nướng ra khỏi lò, mùi ngọt thoang thoảng, còn có chút vị mặn, mùi hành tươi ngon kết hợp với mùi hạt mè.
Diệp Xu đi đến bên bàn, nàng sờ vào đĩa bánh ngọt được trang trí rực rỡ trước, vậy mà chúng còn nóng, quả nhiên giống hệt như những gì nàng mới ngửi được, bánh ngọt này vừa mới ra lò.
Sau khi Diệp Xu nhận được ánh mắt ra hiệu của Tống Thanh Từ thì không khách sáo nữa mà cầm lấy một miếng. Lớp bên ngoài bánh ngọt có một lớp vỏ giòn hơi mỏng, vừa chạm vào đã rơi ra một lớp. Vỏ cực kỳ mỏng, lúc rơi xuống thì nhẹ giống như lông hồng. Từ hình dạng tròn mà cân đối của bánh ngọt, phẩm chất bên ngoài và mùi vị để phán đoán thì Diệp Xu gần như có thể chắc chắn đây là bánh gối của Bách Hương Lâu. Nếu như những nơi khác có thể làm ra được trình độ tinh xảo cỡ này, thế thì trong thành Lư Châu sẽ không chỉ có bánh gối của một nhà Bách Hương Lâu nổi tiếng đến vậy.
“Bánh gối mới ra lò của Bách Hương Lâu sao? Từ đâu ra thế?” Diệp Xu vội vàng hỏi: “Ta nhớ rõ nhà hắn chỉ bán một trăm phần trong một ngày thôi mà, hơn nữa mới sáng tinh mơ đã bán hết rồi.”
“Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, làm một đĩa bánh gối thì có là gì.” Tống Thanh Từ thấy Diệp Xu vui vẻ, khóe môi cũng cong lên.
“Điều này cũng đúng.” Nếu như là đại ma đầu tốt bụng hối lộ cho nàng, Diệp Xu nào có đạo lý không nhận lấy chứ, cũng không uổng công mấy ngày nay nàng nói nhiều lời đáng xấu hổ như vậy.
Bánh gối ăn vào miệng giòn giòn mà không bị cứng, thơm ngon mềm dẻo, bên trong còn có nhân hạt dẻ, hương vị càng ngon hơn.
Diệp Xu ăn liên tục hai miếng vào miệng, hai bên má đều phồng lên, chẳng khác nào một con sóc đang ăn. Nàng thấy Tống Thanh Từ chỉ mỉm cười nhìn mình nên Diệp Xu cũng bảo hắn cùng ăn, còn phát âm không rõ ràng mà nói với hắn rằng ăn rất ngon.
Tống Thanh Từ nhìn thoáng qua bánh ngọt đặt trên bàn với vẻ do dự, lại nhìn sang dáng vẻ ăn ngon miệng của Diệp Xu mà phân vân.
“Này!” Diệp Xu cầm lấy một miếng đưa đến bên miệng Tống Thanh Từ, vui vẻ dỗ dành hắn: “Ăn xong ta sẽ khen chàng.”
Bánh ngọt không lớn, Tống Thanh Từ cúi đầu cắn bánh gối trong tay Diệp Xu, hàm răng khẽ khàng lướt qua đầu ngón tay của nàng mới ăn toàn bộ một miếng bánh gối vào trong miệng.
Cánh tay Diệp Xu cứng đờ trong chốc lát rồi mới rụt tay lại, cười hỏi Tống Thanh Từ xem hương vị thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận