Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 316: Chương 316

Khi hắn thực sự ghen, thế nên giải thích, nàng không ngại nói thêm vài câu vô nghĩa, nhưng lỡ xảy ra hiểu lầm sẽ không hay.
Từ xưa gian tình dễ xảy ra án mạng, nếu như đại ma đầu thật sự cho rằng mình bị cắm sừng, ai biết sẽ xảy ra kết cục đáng sợ gì.
"Bởi vì Phong đại ca thấy ta giống như muội muội đã chết của hắn, nên mới đặc biệt chăm sóc ta. Chuyện này ta đã sớm hỏi qua, ngày đó ngươi không có ở đây, nếu không đã nghe được chuyện này. Hắn ta vẫn chăm sóc ta như muội muội của hắn, ta cũng vẫn luôn tôn kính hắn ta như một người ca ca tốt, ngày thường cùng lắm cũng chỉ là làm chút đồ ăn ngon trả lại cho hắn ta mà thôi, không còn gì khác."
Diệp Xu giải thích rất nghiêm túc và thành khẩn.
Tống Thanh Từ thấy nàng không nghi ngờ lời Phong Lễ Hòa nói ngày đó, ngược lại cảm thấy Phong Lễ Hòa đáng thương. Phong Lễ Hòa nổi tiếng một người hào hiệp nói ra là phải làm, vì vậy Diệp Xu luôn tin rằng hắn ta chưa bao giờ nói dối, cho nên mới tin tưởng không nghi ngờ gì về lời giải thích của hắn hôm đó..
Nào ngờ, yêu không được, rất dễ khiến mọi người xấu xa hơn. Đại hiệp giữ lời hứa kia, lại vì nói dối vì nàng.
Tống Thanh Từ không nhắc tới việc này nữa, cầm lấy trứng luộc nước trà do Diệp Xu bóc vỏ xong, lòng trắng trứng vừa đủ đàn hồi, có mùi thơm mặn, khi nhai, hương trà tươi mát đọng lại giữa môi và răng, hương vị rất ngon.
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ ăn đồ mình đưa cho hắn, hiểu được hắn không tức giận, chia phần trứng luộc nước trà còn lại cho mọi người, bao gồm Lục Mặc và Mộ Dung Dật. Lúc Khi nàng làm nó, nàng làm cả phần của Phong Lễ Hòa, nên luộc dư vài cái. Ai ngờ Phong Lễ Hòa không tới, phần trứng luộc nước trà còn lại để đến buổi tối sợ là sẽ bị hỏng, thay vì lãng phí lương thực, không bằng cho người ta ăn, mặc dù hai người này đều không thích nàng.
Lục Mặc và Mộ Dung Dật thực sự không muốn nhận trứng luộc trà từ Diệp Xu, nhưng vì thấy mọi người đều ăn bình thường. Nếu như bọn họ đề phòng quá mức, trong quá trình đi cùng nhau chỉ sợ sẽ phiền phức, thế nên hai người miễn cưỡng nhận lấy. Vốn chỉ định bóc vỏ, bỏ vào miệng, ăn đại cho xong. Nhưng khi ăn món này vào miệng, vô cùng thơm!
Diệp Xu còn cho mọi người uống canh ngân nhĩ hải đường nấu hôm qua, ăn trứng gà dễ bị nghẹn, ăn kèm với một ngụm canh chua chua ngọt ngọt, nấm mềm, ngon miệng đưa cơm.
Bởi vì những đệ tử lắm chuyện của phái Hoa Sơn đều ở lại Lư Châu, chỉ có Lục Mặc và Mộ Dung Dật đi theo, bởi vì ăn đồ của Diệp Xu nên nói năng cũng mềm mỏng hơn, biểu hiện rất biết điều, không có tật xấu gì cả.
Đoạn đường này rất yên tĩnh và thoải mái.
Bảy ngày sau, mọi người đi tới vùng đất của Hà Nam, tật xấu buồn ngủ của Tống Thanh Từ rốt cục cũng hoàn toàn khỏi, vứt xe cưỡi ngựa.
Trước khi mọi người đến Khai Phong, khi đi vào một khúc đường vắng vẻ, bọn họ lại gặp một tốp “thích khách” cản đường.
Đám người này có tổng cộng mười hai người, có lớn có nhỏ, có nam có nữ. Người lớn tuổi nhất khoảng sáu mươi tuổi, là một lão đầu râu trắng. Người trẻ nhất là một tiểu nữ oa năm sáu tuổi. Cao, thấp, mập, gầy, đủ loại dáng người, tay cầm thìa, cuốc, phiến đá, thậm chí còn có cả thanh gỗ nhỏ.
Họ đứng giữa đường, đồng thanh hét lên muốn giết Diệp Xu.
Diệp Xu dừng ngựa cách đó năm thước, nhướng mày nhìn những người này từ xa.
Căn cứ vào đặc điểm của mười hai người này, Diệp Xu phán đoán bọn họ rất giống mười hai độc quái Đường Môn trong sách.
Trong mười hai người này, mỗi người đều có sở trường riêng, nhưng rất giỏi dùng thuật dịch dung, biết thu nhỏ xương cốt, rất am hiểu việc dùng độc dược. Tiểu nữ oa năm sáu tuổi kia, trong tay cầm một thanh gỗ nhỏ, vẻ mặt đơn thuần vô hại khoa tay múa chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận