Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 317: Chương 317

Thật ra cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, bởi vì chơi độc dược từ nhỏ, quá mức trầm mê, dẫn đến bản thân nàng ta trúng độc, thân thể không cao lên cũng không phát triển nữa. Nhưng tài nghệ lại vô cùng giỏi, chỉ dựa vào một phi tiêu, có thể phóng ra vô số độc trùng, dễ dàng hạ gục mấy vạn quân mã. Còn lão đầu có bộ râu hoa râm kia, thật ra là một nữ nhân, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Mười hai độc quái của Đường Môn rất ít khi tụ họp đầy đủ cùng nhau đi giết người, lại bởi vì dịch dung mà không ngừng biến hoá, cho nên đột nhiên gặp phải, bình thường rất khó biết đó là bọn họ.
Theo nguyên tác, sở dĩ mười hai người này cùng xuất hiện, là vì để đối phó với Lục Mặc. Nửa năm trước, Lục Mặc từng giúp Xích Cước Song Hiệp, giết đại công tử Đường Việt. Về sau Lục Mặc trúng độc của mười hai độc quái này, bởi vậy bệnh tật quanh năm, cuối cùng không thể kế thừa vị trí chưởng môn phái Hoa Sơn. Sau này mới có câu chuyện nam chủ cưới nữ chủ, nhặt được của hời làm chưởng môn phái Hoa Sơn.
Diệp Xu biết rõ, đám người ở phía trước này kêu gào muốn giết nàng, nhưng trên thực tế Lục Mặc mới thực sự là người mà bọn hắn lên kế hoạch tiêu diệt. Nàng chỉ là một miếng mồi bị bọn hắn lợi dụng để gây chú ý, dương đông kích tây, khiến cho Lục Mặc không đề phòng thôi.
Trên thực tế, chiêu này của bọn hắn thật sự có tác dụng. Giờ phút này Lục Mặc hoàn toàn không biết mười hai độc quái trước mắt này xuất thân từ Đường Môn, đang tính toán nhằm vào hắn ta. Hắn ta và Mộ Dung Dật cùng đồng tình nhìn mười hai người kia, như là muốn giúp bọn hắn hành hiệp trượng nghĩa, giúp bọn hắn tìm kiếm công lý, đòi lại công bằng.
"Nữ nhân xấu xa, chính ngươi đã giết chết mẹ của ta, ta muốn giết ngươi!" “Tiểu nữ oa” kia hét lên với chất giọng trẻ con, khiến người nghe không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Tiểu oa oa, ngươi quá coi thường tỷ tỷ rồi, cho dù muốn tới giết ta, tốt xấu gì cũng cầm một thanh thái đao để tỏ vẻ tôn trọng, ngươi làm thế khiến ta thật sự lười ra tay đó!" Diệp Xu nhíu mày, cố ý trêu chọc gọi một tiếng 'tiểu oa oa'.
"Tiểu oa oa" kia tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Xu, trong lòng thực sự hối hận vì mình không cầm theo thái đao.
Tống Thanh Từ đột nhiên vén rèm lên, lạnh nhạt dặn dò Diệp Xu: "Không nên đánh nhau, đừng làm tổn thương người khác"
"Nhưng bọn hắn đã chặn đường rồi, phải làm sao bây giờ?" Diệp Xu ra vẻ không hiểu hỏi Tống Thanh Từ.
"Chúng ta đi đường vòng là được." Tống Thanh Từ nhẹ nhàng giải thích.
Khi Mộ Dung Dật và Lục Mặc nghe thấy câu nói này, đều cho rằng Tống Thanh Từ có lòng nhân nghĩa, sợ Diệp Xu gây tổn thương đến người yếu đuối vô tội.
"Chính ngươi đã dẫn người đến giết nhi tử của ta!"
Lão đầu tóc bạc nghe được cuộc nói chuyện giữa Diệp Xu và Tống Thanh Từ, sợ bọn họ quay đầu lại, vội vàng hét lên. Hắn ta run rẩy giơ nạng trong tay lên, giả vờ hướng về phía Diệp Xu.
"Nữ nhân ác độc như ngươi, chết tiệt, nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không siêu sinh!
Những người này vừa kêu vừa mắng, đơn giản chính là vì hấp dẫn bọn họ đi vào ‘độc khu’ của bọn hắn, Diệp Xu không mắc lừa nhé.
Trang Phi nghe thấy bọn hắn lại mắng cô nương nhà mình với những lời độc ác như vậy, tức giận đến không chịu nổi, giơ đao muốn đuổi những tên ngu xuẩn này đi, lại bị ánh mắt của Diệp Xu cản lại.
Đám người này đều am hiểu độc dược, đương nhiên Diệp Xu không thể để Trang Phi tới gần. Nhưng nàng cũng không vạch trần, chỉ ra lệnh cho Trang Phi nghe lời Tống Thanh Từ.
Trang Phi tức giận nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể nghe lệnh, trong lòng lại tức giận muốn phản kháng.
Cô nương thay đổi, cô nương đã không còn là bảo chủ của Lăng Vân bảo sát phạt quyết đoán dứt khoát lưu loát như trước nữa, bây giờ trong đầu chỉ toàn là ái tình, chỉ còn lại tình yêu sâu đậm đối với Tống thư sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận