Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 318: Chương 318

Thư sinh nói cái gì, thư sinh là người nhân từ, nàng sẽ là người nhân từ. Thư sinh đánh rắm, cô nương còn cảm thấy thơm.
Nàng ấy có cách nào khác đâu chứ, nàng ấy chỉ có thể yên lặng oán than thở dài.
Trang Phi nghĩ tới đây, hít sâu một hơi, lại chầm chậm thở dài.
Triệu Lăng vẫn cảnh giác híp mắt nhìn chằm chằm mười hai độc quái kia, nắm chặt thanh kiếm bên hông, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Diệp Xu chú ý tới phản ứng của Triệu Lăng, kết hợp với lời dặn dò trước đó của Tống Thanh Từ đối với nàng, hiểu được chủ tớ Tống Thanh Từ đều rất nhạy cảm, nhận ra được thân phận của mười hai người này không đơn giản. Điều này thật đáng kinh ngạc, dù sao nàng cũng dự đoán được nội dung và phát hiện ra bởi vì nàng đã đọc nguyên tác rồi, còn người ta lại hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân.
Lục Mặc và Mộ Dung Dật nhìn những người này, già yếu, nữ nhân và tiểu oa oa đều có cả, đoán chắc là Lăng Vân Bảo đã làm ra những việc cực kỳ ác độc như thiêu sát cướp bóc, hại chết người nhà bọn họ. Chỉ khi đi vào ngõ cụt, con người sẽ không sợ hãi mà làm ra những điều ngu ngốc để chết đi. Những người này đã phải tuyệt vọng đến như thế nào.
Lúc này, hai người họ nhảy xuống ngựa, muốn đi hỏi rõ ràng, đòi lại công lý.
"Đứng lại." Diệp Xu lập tức gọi Lục Mặc và Mộ Dung Dật lại: "Hai tiểu đệ, ta để cho các ngươi tùy ý hành động sao."
Lục Mặc và Mộ Dung Dật đồng thời tức giận nhìn về phía Diệp Xu, đương nhiên hiểu được Diệp Xu cố ý gọi 'tiểu đệ', nàng muốn lấy đó làm ràng buộc, để cho hai người bọn họ nghe lời.
"Có phải ta đã quá khách khí với hai người trong đoạn đường này rồi phải không?" Diệp Xu thấy bọn họ có ý phản kháng, tiếp tục chất vấn.
Lục Mặc và Mộ Dung Dật tạm thời đứng yên tại chỗ.
"Diệp bảo chủ dự định sẽ xử trí bọn họ như thế nào." Sau khi Lục Mặc đặt câu hỏi, thái độ nghiêm túc yêu cầu giải thích: "Tuy chúng ta rằng thua cược với Diệp bảo chủ, đồng ý làm tiểu đệ của Diệp bảo chủ và tùy ngài phân phó trong suốt chặng đường này. Nhưng những điều không đúng lý lẽ, chúng ta sẽ không làm, cũng không thể làm. Nếu như Diệp Bảo Chủ bắt nạt kẻ yếu, làm chuyện gian ác, chúng ta sẽ ra tay ngăn trở."
"Nói nhiều thật đấy." Một câu ghét bỏ của Diệp Xu, thành công chọc giận Lục Mặc, khiến Lục Mặc vô cùng tức giận, nhíu mày trừng mắt nhìn nàng.
Diệp Xu vuốt tóc mai ra sau tai, không thèm để ý tới.
Mười hai độc quái ở bên kia bắt đầu sốt ruột, chửi bới đủ thứ, những từ ngữ như tiện nữ, lão mẫu trư đều lôi ra mắng, kêu Diệp Xu mau đến chịu chết.
"Không đi!" Diệp Xu vẫn bình tĩnh, tâm trạng cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi những lời nhục mạ: "Các ngươi lớn lên quá xấu, ngay cả vũ khí đàng hoàng cũng không có, chỉ biết dùng miệng chửi bới, thật sự là khiến người ta buồn nôn, ta chẳng có hứng vung đao."
Diệp Xu bảo mọi người quay đầu đi đường vòng.
Mười hai độc quái nóng nảy, có người muốn tiến lên, lại bị kéo trở về. Sau khi bọn hắn truyền ánh mắt cho nhau, cũng chỉ nơm nớp lo sợ di chuyển về phía trước vài bước, giống như vừa rồi, tiếp tục mắng Diệp Xu, nhưng không có hành động gì khác.
Lúc này Lục Mặc mới mơ hồ cảm nhận được cảnh tượng này có chút kỳ quặc. Những lão bà cùng tiểu oa oa này, nếu thật sự bị thù hận che mắt, người ta sẽ không còn sợ hãi, kích động muốn giết chết Diệp Xu, sao bây giờ lại không dám tiến lên, chẳng lẽ là có bẫy.
Lục Mặc lại nghĩ đến tình hình lúc trước, nhớ đến Diệp Xu kêu mọi người dừng lại, có thể chính là vì muốn duy trì khoảng cách với những người đó. Có lẽ nếu tiếp tục đi về phía trước, mọi người có thể sẽ bị mắc kẹt.
Nhưng sẽ là cái bẫy gì, lại khiến một người đường đường là bảo chủ của Lăng Vân bảo lại phải kiêng kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận