Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 324: Chương 324

Mộ Dung Dật giả vờ ho khan hai tiếng, tỏ vẻ nôn không ra được: "Vậy thì ta câm miệng."
Những người khác ở đây đều cười rộ lên, đều coi như là đùa giỡn, cười cười rồi cho qua.
Khi trong phòng chỉ còn lại Diệp Xu và Tống Thanh Từ, theo như thường lệ Diệp Xu nên "ca ngợi" Tống Thanh Từ. Mấy ngày nay, đều đã nói hết, Diệp Xu thật sự có chút cạn lời. Nàng nâng cằm cố gắng suy nghĩ, để Tống Thanh Từ đừng sốt ruột, để nàng suy nghĩ một chút.
Diệp Xu cúi đầu đi lung tung, đầu va vào người Tống Thanh Từ.
Vừa rồi hắn rõ ràng không có đứng ở chỗ này, hắn cố ý chạy tới ôm cây đợi thỏ, chờ nàng đụng vào!
Lúc Diệp Xu đang ngẩn ngơ, cằm nàng đột nhiên bị nâng lên, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, hơi thở nhẹ nhàng thổi qua tai cô.
“Đừng nghĩ nữa, chỉ cần gọi tiếng tổ tông nghe một chút.”
Không ngờ đại ma đầu này vẫn còn nhớ lời trêu đùa giữa nàng và Mộ Dung Dật.
"Tổ tông" Cách gọi này rất phù hợp với Diệp Xu, nếu trước đây, nàng đã âm thầm nôn ọe vô số lần khi Tống Thanh Từ gọi mình là tổ tông rồi.
Khóe môi của Tống Thanh Từ nhếch lên, lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gấm đưa cho Diệp Xu.
Ôi, được gọi là tổ tông, còn được tặng quà nè.
Diệp Xu ngạc nhiên, mở hộp gấm ra, đập vào mắt nàng là một chiếc vòng tay màu đỏ, đầu ngón tay vừa chạm lên đã cảm nhận được cái này hoàn toàn làm từ ngọc trong suốt.
Đây là huyết ngọc, loại ngọc quý giá nhất trong các loại báu vật hiếm gặp. Vòng ngọc này rất tinh khiết, chứng tỏ nó thuộc hàng cực phẩm trong cực phẩm.
Khi Diệp Xu đang đoán xem thứ này có giá thành đắt đỏ bao nhiêu, thì Tống Thanh Từ đã nhẹ nhàng nâng tay nàng lên. Tống Thanh Từ tự đeo vòng ngọc vào cổ tay của nàng. Chất ngọc trơn bóng, lạnh tanh chạm vào da thật dễ chịu.
"Sau này, ăn xong thì cứ xưng hô theo kiểu vừa đổi này đi, cũng thú vị đấy." Tống Thanh Từ hạ giọng hỏi Diệp Xu có được hay không, còn cố ý dùng giọng nói rất dịu dàng để thương lượng.
Diệp Xu vừa nhận được quà đắt đỏ, đã bị mùi vị tiền tài đáng chết làm mụ mị đầu óc, không nghĩ ngợi cái gì lập tức gật đầu đồng ý.
"Nàng gọi lại đi."
Tống Thanh Từ bồi thêm một câu.
Diệp Xu lập tức giật mình, không phải nàng lại bị rơi vào bẫy của đại ma đầu nữa chứ.
Thật sự nàng không để ý việc hắn gọi mình là tổ tông, cũng chẳng quan tâm đến trọng trách cần gánh, dù bình thường mọi người vẫn hay nói như, cậu là tổ tông của tớ, ý chỉ người đó rất khó chìu, chứ chẳng có gì sâu xa hết. Nhưng xưng hô người khác bằng cha, thúc, ca thì rất không bình thường.
"Cái đó xấu hổ lắm, ta không gọi được." Nàng vội vàng lãng tránh.
"Ừm." Tống Thanh Từ rủ mắt xuống đồng ý, hắn không muốn làm Diệp Xu khó xử.
Tuy vậy, hắn im lặng như thế khiến Diệp Xu thấy ngứa ngáy, cảm giác hình như đại ma đầu này đang tức giận. Nàng vừa mới nhận một món quà đắt đỏ của người ta, mà đối xử với người ta như thế thì có hơi ăn cháo đá bát.
"Được rồi, nhưng chuyện gọi chàng là ‘cha’ thì khỏi, nó làm ta nhớ đến Diệp Hổ." Diệp Xu kiên quyết giữ vững ranh giới cuối cùng của mình.
"Ai nói nàng gọi ta là cha." Tống Thanh Từ sợ run, vươn tay ra chọt nhẹ đầu của Diệp Xu: "Trong đầu của nàng đang suy nghĩ gì đấy."
Diệp Xu đỏ mặt: "Thế ý chàng vừa rồi, khác nhau là sao."
"Đại hiệp, đại phu, chưởng quầy." Ý cười trong đáy mắt của Tống Thanh Từ vẫn chưa tan hết: "Ta chưa làm mấy nghề đó, nên thấy lạ lẫm thôi. Nhưng mà nàng vừa nhắc ta, ta cũng chưa làm cha bao giờ."
Diệp Xu: "..."
"Cha nuôi cũng được." Tống Thanh Từ cười đầy ẩn ý.
Diệp Xu lúng túng không biết giấu mặt vào đâu, kịch bản quen thuộc như vậy mà nàng vẫn ngu ngốc để bị lừa.
"Xu Nhi của ta đúng là bảo bối."
Tống Thanh Từ cố ý vươn tay vuốt ve đầu của Diệp Xu đầy yêu thương, giống như hắn đang “ca ngợi” trí tưởng tượng của nàng “rất phong phú”.
Hề hề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận