Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 326: Chương 326

"Đến khi tìm thấy nơi an toàn và thích hợp, ta sẽ sắp xếp cho nàng ta ở đó, không làm chậm trễ hành trình gấp rút của chúng ta và không để nàng ta làm phiền đến Diệp bảo chủ đâu." Mộ Dung Dật nhớ đến đôi mắt đẫm lệ của nữ ăn mày này, nên không thể nhẫn tâm vứt bỏ nàng ta như vậy.
"Mấy người xem mình thành Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn à, cả đám đều là Bồ Tát đất qua sông không thể tự bảo vệ mình được còn muốn cứu người. Sau này, lỡ người Đường Môn đánh tới, dẫn theo nàng ta đi không biết chừng mất thêm một cái mạng nữa." Diệp Xu biết lòng nghĩa hiệp của hai người này lại trỗi dậy rồi, nên đổi cách khác khuyên họ.
Lục Mặc và Mộ Dung Dật nghe xong cũng hiểu ra, họ định cho nữ ăn mày này chút tiền, bảo nàng ta tự thuê xe vào kinh thành.
Không lâu sau đó, Đường Vũ được tắm gội thay quần áo để lộ ra dung nhan xinh đẹp xuất hiện trước mọi người, khiến cho mắt của các nam nhân ở đây loá mắt. Trừ Tống Thanh Từ vẫn ngồi đọc sách bên cửa sổ, thỉnh thoảng còn cầm một cái bánh ngọt của Diệp Xu làm từ củ từ và hải đường cắn một miếng, hoàn toàn không quan tâm đến nàng ta.
Trong lúc, Diệp Xu giúp Đường Vũ tắm rửa và thay quần áo, nàng cũng mò mẩn thoáng ở phần dưới, nhưng bất ngờ thay, nàng chẳng tìm ra đồ vật khả nghi nào trên người Đường Vũ.
Đường Vũ nghe Mộ Dung Dật nói hắn ta không dẫn mình đi, vội vã nói: "Ta có bạn ở Lạc Dương, các người cho ta đi nhờ đến Lạc Dương là được. Ta cam đoan dọc đường đi sẽ yên phận không gây chuyện. Một mình nữ tử như ta đi đường, sợ chưa đến nơi đã bị người khác bắt nạt."
"Nếu ngươi thấy đi một mình không an toàn, thì ta có thể tìm một đội lái buôn ở nơi này dẫn ngươi đến Lạc Dương. Ngươi đi theo bọn ta không an toàn đâu, người Đường Môn thích dùng mấy tiểu cô nương trẻ tuổi non nớt thử độc, ngươi không sợ à?" Diệp Xu cố ý dùng Đường Môn “đe dọa” nàng ta.
Đường Vũ lập tức co rúm lại, trốn sau lưng mộ Dung Dật: "Ta chỉ tin Mộ Dung đại ca, ta không tin người khác. Những đội buôn kia không quen biết gì với ta, trong đó còn có một đám nam nhân xa lạ, ai biết bọn hắn có ý đồ xấu gì với ta không chứ. Mộ Dung đại ca, ban đầu xém xíu nữa ta đã bị kế phụ làm nhục mới trốn khỏi nhà."
Đường Vũ nói xong lập tức rơi nước mắt, dáng vẻ đáng thương giống như nàng ta thật sự có một đoạn ký ức đã bị người ta làm nhục, không dám nhớ lại.
Mộ Dung Dật không nỡ nhìn nữ nhân rơi lệ, lại nghe xuất thân của cô nương mình giúp đỡ đáng thương như thế, càng động lòng trắc ẩn vội vã nhìn Lục Mặc, cầu cứu.
Diệp Xu cười lạnh: "Nếu ngươi thật sự biết việc này nguy hiểm, thì sẽ không tùy tiện tới gần nam tử khác, ngươi với Mộ Dung đại ca của ngươi mới quen nhau có nửa ngày, kế gì tin tưởng hắn hơn kế phụ đã sống với ngươi lâu hơn chứ?"
Sau khi, Lục Mặc nghe câu hỏi của Diệp Xu, đột nhiên cảm giác có lý, hắn ta mới cẩn thận nhìn Đường Vũ.
"Mộ Dung đại ca là đại hiệp phái Hoa Sơn, đương nhiên đáng để người khác tin tưởng. Kế phụ của ta là kẻ lòng lang dạ sói, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt đẹp nào." Đường Vũ lanh lợi giải thích.
Đường Vũ giấu đầu lòi đuôi, nhưng tính ra cũng không tệ, ít nhất trước mắt vẫn chưa tìm được bằng chứng chứng minh nàng ta là người Đường Môn. Dù sao, trong sách viết, nàng nữ phụ này cũng có một “đoạn tình cảm sâu đậm” với nam chính Mộ Dung Dật, biết chút kĩ năng này cũng không quái lạ gì.
Nội dung cốt truyện là sau khi Mộ Dung Dật rời khỏi Pháp Hoa tự, một mình mua quà mừng thọ từ Khai Phong cho Lục Mặc, vô tình trên đường gặp Đường Vũ. Suốt chặng đường hắn ta đi chung, ở chung với nàng ta, Đường Vũ đã yêu Mộ Dung Dật, Mộ Dung Dật cũng có chút lay động với Đường Vũ, nhưng lúc đó tình cảm của hai người vẫn mập mờ theo kiểu “trên bạn bè dưới tình yêu”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận