Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 328: Chương 328

Đột nhiên một con nữ quỷ mặc đồ trắng toát, tóc tai bù xù bay xuống từ nóc nhà, đáp bên cạnh miệng giếng, Đường Vũ bị dọa sợ làm rớt con dao trong tay xuống đất.
"Cô nương đang làm gì vậy?" Diệp Xu đẩy tóc trước mặt mình ra, cười nhìn Đường Vũ.
Sau khi Đường Vũ nhận ra Diệp Xu, gương mặt đang trắng bệch dần có sức sống: "Diệp… Diệp tỷ tỷ, đã hơn nửa đêm rồi ăn mặc như vậy chạy ra ngoài leo lên trên nhóc nhà làm gì."
"Mất ngủ." Diệp Xu tìm đại một cái cớ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Vũ: "Còn ngươi?"
"Ta...ta đói bụng." Đường Vũ nhìn con dao trên mặt đất, vội vàng nhặt lên nói: "Ta thấy dao bẩn nên muốn múc ít nước rửa, rồi cắt chút đồ ăn, nấu ít cơm cho mình."
"Trong chum có nước đấy." Diệp Xu nói.
"À, ta ngốc quá, quên mất." Đường Vũ lập tức đi tìm chum nước ở nhà bếp, sau đó múc nước lên rửa dao.
Diệp Xu dựa vào cạnh cửa sổ, nhìn nàng ta.
Tâm trạng của Đường Vũ bị Diệp Xu bắt gặp đã vừa loạn vừa sợ hãi, tiện tay cầm một cái bắp cải trắng cắt cắt, rồi cầm dưa chuột, củ từ cắt cắt, sau đó lấy một quả trứng gà đặt lên thớt, xém xíu nữa cắt dao xuống.
"Định nấu gì đấy." Diệp Xu nhẹ nhàng hỏi.
"Bỏ hết đống này vào nồi nấu lên là được, ta là ăn mày nên không quan trọng ăn uống, nhét được cái gì vào bao tử thì cứ nhét thôi." Đường Vũ cười hề hề với Diệp Xu, rồi đổ mấy miếng bắp cải trắng bị cắt lớn nhỏ không đều nhau, củ từ chưa gọt vỏ và dưa chuột vào hết trong nồi. Sau đó, nàng ta cầm quả trứng gà vừa rồi bỏ trên thớt, nhìn Diệp Xu cười hề hề lần nữa, mới ném nguyên quả trứng như thế vào nồi, vỏ trứng gà lập tức bị dập nát trong nồi.
Đường Vũ nhìn mấy thứ trong nồi một lát, mới phát hiện bản thân vẫn chưa đốt lửa. Nàng ta ngồi xổm xuống cái hố của lò, bỏ hết đống củi vào lò, sau khi thử châm lửa thất bại, mới nhớ bản thân cần nhặt mảnh củi nhỏ kẹp vào rơm, đốt lên mới bỏ vào.
Đường Vũ sợ Diệp Xu nhìn ra cái gì kỳ lạ, mới lúng túng quay đầu lại nhìn Diệp Xu cười, cố ý gõ đầu mình, nói: "Thật là, ta bị đói đến chóng mặt rồi."
Diệp Xu nhếch khóe môi, mỉm cười đáp lại Đường Vũ, rồi lạnh lùng tiếp tục nhìn nàng ta nấu cơm, đầy tò mò.
Cuối cùng, lửa cũng cháy, nồi bắt đầu bốc hơi, Đường Vũ vội vã cầm xẻng trúc đảo hai lần, lại phát hiện thức ăn dính vào nồi. Nàng ta lập tức luống cuống múc nước, đổ vào nồi. Sau khi nước đổ vào nồi, mặt nước nổi lên lấm tấm mấy lớp màng màu đen tuyền.
Diệp Xu chỉ thịt heo đang treo bên cạnh, hỏi: "Còn thịt thì sao?"
"À, tuyệt quá, có thịt ăn." Đường Vũ cảm thấy nếu bản thân là một tên ăn mày chắc chắn rất thích thịt, cho nên nàng ta giả vờ vui vẻ lấy thịt xuống, cố ý hỏi Diệp Xu nàng ta có thể ăn hết được hay không.
"Cứ tự nhiên." Diệp Xu cười rất dịu dàng, đồng ý.
Đường Vũ vui vẻ, ban đầu nghĩ muốn ném miếng thịt vào nồi nhưng nàng ta đang bị Diệp Xu nhìn, nên cảm thấy hay mình cứ cắt trước vẫn tốt hơn. Nghĩ vậy, nàng ta đặt thịt lên thớt, rồi cắt ra sáu miếng, mỗi một miếng to bằng nắm đấm của trẻ con, rồi bỏ toàn bộ vào trong nồi.
Diệp Xu đứng bên cửa sổ, hạ mắt nhìn mấy thức ăn trong nồi, thật sự nàng rất mong đợi nhìn xem “món ăn” nấu xong sẽ ra sao.
Đường Vũ cho tiếp vào hai muỗng đường, một ít bột tiêu, hành động này càng làm sự chờ mong của Diệp Xu tăng lên gấp bội.
Chưa đầy nửa chén trà, nồi nước đã nấu xong. Đường Vũ thấy cũng không tệ, lấy chén lớn ra múc một ít đồ trong nồi ra. Lờ mờ có thể thấy được hình dáng của thức ăn trong đó, cải trắng bị nấu đến nát, khúc dưa chuột với củ từ nửa sống nửa cháy, thêm vào đó còn có cục thịt heo nước da đã đổi màu.
Nhưng bên ngoài của đống thức ăn này đều bị bọc một lớp đen thùi lùi, còn da trứng gà với lòng trắng trứng bị nấu thành lớp bọt màu trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận