Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 329: Chương 329

Diệp Xu đề nghị Đường Vũ vào phòng ăn trước, dù sao chỗ đó cũng có bàn nên ăn thoải mái hơn.
"Được." Đường Vũ tỏ ra vui vẻ nhận lời, vội vã bưng chén thức ăn kia rời đi.
Ban đầu, nàng ta cảm giác Diệp Xu không đi theo, tưởng Diệp Xu đã bỏ đi rồi, nên định đổ thức ăn vào một nơi bí mật. Nhưng sau khi đi vài bước, nàng ta quay đầu nhìn lại mới phát hiện Diệp Xu vẫn đang im lặng đi sau lưng nàng ta. Đúng lúc đó, có một cơn gió thổi qua, làm tung mái tóc của Diệp Xu lên, để lộ làn da vừa trắng vừa sáng của nàng, dọa Đường Vũ sợ run lẩy bẩy.
Đường Vũ vào phòng trước, bỏ chén lên bàn rồi ngồi xuống, mới phát hiện mình không cầm đũa. Nàng ta định dùng cớ đứng dậy đi lấy đũa, Diệp Xu đặt chiếc đũa trước mặt Đường Vũ.
"Ăn đi, ta thấy ngươi đói lắm rồi." Giọng Diệp Xu vẫn rất dịu dàng, ánh mắt nhìn Đường Vũ sáng lấp lánh.
Đường Vũ nói cảm ơn rồi cầm chiếc đũa lên, lại ngồi xuống nhìn đồ ăn trong bát do chính mình nấu, nuốt một ngụm nước bọt. Nhưng nàng ta không nuốt nước bọt vì thèm ăn, mà vì sợ.
Đường Vũ tuyệt vọng, cầm chiếc đũa lên gắp mấy miếng dưa chuột coi như nấu cũng ổn cho vào miệng, ngay lập tức một mùi thuốc lá bị cháy lấp đầy khoang miệng, sau đó có một mùi tanh tưởi khó hình dung chạy thẳng vào cổ họng của nàng ta, xém xíu nữa khiến Đường Vũ phải nôn hết ra ngoài. Nhưng nàng ta biết Diệp Xu vẫn còn nghi ngờ thân phận của mình, nên không dám nôn ra, vội vàng ngậm lại.
Lúc này, ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân, Đường Vũ nghĩ Mộ Dung Dật đến, đang định cầu cứu hắn ta thì thấy một người xa lạ với mình xuất hiện.
Người này mặc quần áo trắng, tóc xõa vén bên vai, nhưng gọn gàng hơn Diệp Xu rất nhiều, nửa đầu tóc của hắn được cố định bằng một cây trâm ngọc. Môi mỏng, mắt phượng, đường nét gương mặt xinh đẹp rõ ràng, có thể nói sắc đẹp có một không hai. Từ khi nam tử này vào cửa, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Diệp Xu không rời, thái độ rất dịu dàng, khiến người ta nhìn mãi không rời mắt.
Đáy lòng Đường Vũ bị dao động, chợt nhớ đến người này là nam nhân thư sinh ngồi đọc sách bên cửa sổ lúc sáng.
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ đến, cười nhẹ: "Làm ồn đến chàng à."
Phòng của Tống Thanh Từ ở ngay cạnh căn phòng phía Đông.
Tống Thanh Từ lắc đầu: "Ta vẫn chưa ngủ."
"Nàng ta đói bụng vào nhà bếp nấu cơm ăn, ta quan tâm nên xem thử."
Tống Thanh Từ nghe Diệp Xu giải thích, mới nhìn Đường Vũ, Diệp Xu cũng nhìn nàng ta. Ngay sau đó, hai người cùng nhau nhìn nàng ta ăn cơm.
Củ từ vẫn còn vỏ, cộm cộm rất khó nuốt. Cải trắng nấu đến nát bét, thấm hết vị khét và vị tanh của thịt, còn có chút vị ngọt nhạt, thậm chí còn khó ăn hơn cả củ từ.
Lúc này, Đường Vũ mới phát hiện bản thân nấu món này không xíu có vị mặn nào, có lẽ nàng ta đã nhầm muối thành đường rồi. Từ nhỏ đến giờ, nàng ta chưa từng xuống bếp, cũng chưa ăn mấy thứ khó ngửi như vậy, dù gì nhổ bừa đám cỏ xanh nào đó ở ngoài kia nhét bừa vào miệng, còn ngon hơn với đống này nhiều.
Mỗi một muỗng thật nuốt thật khó khăn, mỗi một muỗng khiến Đường Vũ cảm thấy bản thân dùng công lực cả đời của mình cũng không ép mình nôn ra nổi.
Cuối cùng, đống đồ ăn khó nuốt này chỉ còn mỗi thịt, lúc Đường Vũ gắp miếng thịt đưa lên miệng lập tức đã cảm giác hơi buồn nôn. Nàng ta đoán, thịt là món khó ăn nhất trong đống này.
Đường Vũ do dự định đặt thịt xuống, bảo với họ rằng mình no rồi.
"Ta nghe hạ nhân trong nhà nói, người bình thường phải nhịn đến tết mới có thịt ăn, chắc phải dập đầu ba cái cảm ơn ông trời. Vì có nhà khổ đến mức, cả trấu cũng không có mà ăn." Tống Thanh Từ đột ngột lên tiếng, nói chuyện với Diệp Xu.
Diệp Xu rất ăn ý, gật đầu: "Đúng thế, đầu năm mất mùa, có rất nhiều người đói bụng đến mức phải gặm vỏ cây, thật đáng thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận