Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 333: Chương 333

Diệp Xu cảm thấy tấm lòng của Tống Thanh Từ rất nghĩa hiệp, nhưng điều kiện hắn đưa ra cho người được cứu trợ lại hà khắc hơn người bình thường. Dường như, hắn chỉ đồng tình với người vô tội và trong sạch thật sự.
"Thế nếu như chàng giống như lời cha ta nói, nắm trong tay quyền lực của Lăng Vân Bảo thì chàng định làm gì? Dùng lợi ích của mình, lạm sát người vô tội à?" Diệp Xu hỏi.
Tống Thanh Từ bật cười lớn, trong đôi mắt sâu hoáy của hắn đột nhiên xuất hiện tia chọc nghẹo, thăm dò Diệp Xu: "Hôm qua còn kiên quyết không đồng ý, hôm nay đã đồng ý cho ta làm cha nàng rồi hả?"
Diệp Xu: "..."
Đại ma đầu thật giỏi chuyển chủ đề.
"Nói chuyện chính đi." Diệp Xu lúng túng, tằng hắng, gương mặt của nàng cũng nghe những lời Tống Thanh Từ nói mà đỏ ửng lên.
"Gọi lại thử xem, ta sẽ nói cho nàng nghe.”
"Không gọi."
"Thế thì nàng đừng hòng nghe nhé." Tống Thanh Từ xoay người đi đọc sách.
Diệp Xu giữ chặt ống tay áo của Tống Thanh Từ.
"Be be!" Diệp Xu phát ra tiếng ngắn như dê rừng kêu, nghe giống như từ "cha" đấy, nhưng nàng không gọi cha. Nàng là người có lập trường, cũng có giới hạn.
Tống Thanh Từ nhấp nhẹ khóe môi, không muốn để người ngoài thấy nụ cười của mình nhưng không kìm được để ý cười tràn lên mắt.
Tống Thanh Từ nắm cằm của Diệp Xu, nhẹ giọng nỉ non: "Tiểu Dương Nhi đáng yêu quá, gọi cho chủ nhân nghe hai lần nữa đi."
Diệp Xu: "..."
Tống Thanh Từ cười ha hả: "Sau này, đổi lại kêu thế này đi, nghe thích lắm."
"Chàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." Gọi cũng đã gọi rồi, Diệp Xu không cam tâm, nàng phải lấy được lời giải thích.
"Ta không muốn nghĩ xa như thế, nhưng sau này ta lấy nàng, chuyện giúp nàng quản lý Lăng Vân Bảo đã nghĩ xong rồi." Tống Thanh Từ cười nói: "Vậy nên, tương lai Tiểu Dương Nhi nhà ta muốn ta làm cái gì, ta làm cái đó là được rồi nhỡ?"
Diệp Xu: ?
Khi nào họ bàn chuyện "cưới xin" rồi, xin bên đó đừng có úng não như vậy.
Còn bảo nói cái gì sẽ làm cái đó, lời dối như thế cũng dám nói, lão nương bảo chàng chết có đi không.
Tống Thanh Từ nhìn Diệp Xu bằng ánh mắt thương xót, vuốt ve đầu của nàng, hỏi nàng sừng đâu rồi.
Diệp Xu: "..."
Mẹ nó, nàng không có cách nào nói chuyện đàng hoàng với tên nam nhân này!
Giờ tý ban đêm, tiếng người gõ mõ của đi ngang qua.
Lục Mặc không ngủ được đi ra khách sạn hít thở không khí, mới phát hiện Tống Thanh Từ đang đứng tựa người bên tường. Lục Mặc đi đến bên cạnh Tống Thanh Từ, hỏi sao hắn chưa ngủ.
Tống Thanh Từ không trả lời câu hỏi Lục Mặc.
"Không ngờ trên đường đi của ta lại nhờ phúc đức của Diệp cô nương mới an toàn được, không biết tương lai phải dùng thái độ gì với nàng ấy. Chuyện của muội muội ta, chắc Tống công tử đã nghe rồi." Lục Mặc chủ động nói ra nguyên nhân bản thân mất ngủ.
"Đề cao đức lớn, bỏ qua lỗi vụn vặt, không cần tìm sự công bằng với một người." Lúc này, Tống Thanh Từ mới nhìn Lục Mặc, lạnh nhạt phun ra một câu.
"Ý của Tống công tử là sẽ không đắn đo về chuyện muội muội ta làm à?" Lục Mặc nghe Tống Thanh Từ đã lên tiếng, tò mò hỏi thêm vài câu: "Thứ cho ta nói thẳng, công tử xuất thân cao quý, có tính ngang tàng của người đọc sách, tại sao lại đồng ý đi cùng một nữ tử giang hồ?"
"Ta thích."
Dường như, Lục Mặc cảm giác trong câu trả lời của Tống Thanh Từ thể hiện rõ thái độ chán ngán câu hỏi nhảm của hắn ta.
Đáp án là "Hắn tự nguyện".
Rất đơn giản, đơn giản đến mức người ta không thể nghĩ đến mục đích thật sự hắn đang giấu.
"Diệp Cô nương chắc rất quan trọng với Tống công tử nhỉ?" Lục Mặc không sợ Tống Thanh Từ ngán, lại hỏi thêm câu nữa.
"Như ngươi với phái Hoa Sơn."
Tống Thanh Từ nhẹ nhàng đáp lại một câu, rồi xoay người rời đi.
Lục Mặc sững sờ, suy nghĩ lời nói của Tống Thanh Từ. Phái Hoa Sơn còn là thứ quan trọng hơn cả mạng sống của mình, thái độ của Tống Thanh Từ biểu lộ là Diệp Xu còn quan trọng hơn tính mạng của hắn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận