Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 337: Chương 337

Lục Chí Viễn ra lệnh cho Lý Lập Minh phái người theo dõi họ.
Lý Lập Minh thu nụ cười trên mặt lại, nghiêm túc nhận lệnh, dáng vẻ ngang ngược và hung tàn lộ ra.
...
Lục Mặc sắp xếp chỗ ở cho Diệp Xu và Tống Thanh Từ xong, nhìn Diệp Xu muốn nói lại thôi.
Diệp Xu từng nói nàng đến đây để mượn kiếm phổ Tam Xuân cho phụ thân của nàng, vì vậy Lục Mặc cố ý sai người đến nghe ngóng tình hình.
Giang hồ đồn rằng: Phụ thân của Diệp Xu, tên Diệp Hổ chỉ là một ông địa chủ giàu có bình thường sống ở Lăng Vân Bảo, sau này được bảo vệ làm ăn nên không từ thủ đoạn vơ vét của cải, mới thu nạp được một đống người giang hồ về cho bản thân sai khiến. Sau đó một thời gian, lão ta làm quen với cao thủ Võ Lâm Úy Trì Phong đến từ Tây Vực, xưng huynh gọi đệ với ông ta, Úy Trì Phong lập tức chú ý đến thiên phú trời ban về luyện võ của Diệp Xu rồi bảo nàng bái ông ta là thầy.
Diệp Xu được tay Úy Trì Phong dạy dỗ nhiều năm thật sự võ công càng ngày càng sâu khó lường, tuổi còn nhỏ nhưng trình độ võ công đã vượt xa những người bình thường cố gắng học cả đời, trở thành một cao thủ xếp hàng đầu trong chốn Võ Lâm.
Diệp Xu được hai người Úy Trì Phong và phụ thân cưng chiều và chăm sóc, càng lớn càng làm việc ương bướng tùy thích nổi lên biệt danh yêu nữ trong giang hồ. Lăng Vân Bảo cũng do Diệp Hổ và Úy Trì Phong hợp tác quản lý dần đần phát triển mạnh mẽ đến bây giờ khiến ai cũng vừa e ngại vừa căm ghét.
Có lời đồn rằng sau khi Úy Trì Phong chết đi, phụ thân của Diệp Xu lập tức rời khỏi vị trí Bảo chủ, chăm chỉ lễ Phật, còn Lăng Vân Bảo đều giao hết cho Diệp Xu cai quản.
Diệp Xu nhìn hắn ta luống cuống như thế, đành bảo hắn ta có gì cứ nói thẳng.
Lục Mặc: "Tại sao hai người lại đến Hoa Sơn?"
"Má! Câu này ngươi hỏi rất nhiều lần rồi đấy." Diệp Xu nói.
Lục Mặc cẩn thận nhìn nét mặt của Diệp Xu, không phát hiện được chút sơ hở này mới do dự, không rõ Diệp Xu có biết mục đích của phụ thân nàng với kiếm phổ Tam Xuân hay không.
"Nghe từ một hướng chưa chắc thật, nghe hai hướng mới rõ ràng, mắt thấy mới thật, tự hỏi đáy lòng nhiều hơn." Diệp Xu đột ngột nói với Lục Mặc.
"Lời của ngươi có ý gì?" Lục Mặc vẫn tò mò hỏi.
"Ta muốn nhắc tiểu đệ của ta thông minh lên một xí, đừng có bị tư tưởng của người khác khống chế lúc nào cũng được, cho dù đó là người thân nhất."
Lục Mặc nghe Diệp Xu đang dạy dỗ bản thân, bật cười khinh, nhưng đáy lòng thật sự bị chấn động. Rõ ràng, hắn ta biết Diệp Xu đang ám chỉ đến cái gì, phụ thân từng nghi ngờ chuyện Đường Môn hại hắn ta do Diệp Xu bắt tay với Đường Môn lập kế hoạch, lừa hắn ta tin tưởng vào nàng. Nhưng sau khi hắn tự trải nghiệm mọi chuyện, lại cảm giác không phải như thế.
Lục Mặc nhìn sang Tống Thanh Từ từ đầu đến cuối vẫn im lặng kia. Dường như, Tống Thanh Từ không quan tâm đến chuyện của hắn ta bằng Diệp Xu, cụp mắt chơi chiếc quạt ngọc, không màn thế sự, thậm chí chẳng liếc hắn ta một cái nào.
Lục Mặc cũng không biết phải đáp lại lời của Diệp Xu ra sao, chỉ đành khách sáo để lại một câu "Mời hai vị nghỉ ngơi" rồi tạm biệt, xoay người rời đi.
Diệp Xu duỗi cái lưng tê mỏi của mình, đi một vòng căn phòng, rồi dẫn Trang Phi đi kiểm tra căn phòng và thu dọn hành lý.
Nàng bận rộn xong mới phát hiện Tống Thanh Từ vẫn yên lặng ngồi ở đó, nàng tiến đến hỏi Tống Thanh Từ muốn ở căn phòng phía Đông hay phía Tây.
"Sao cũng được."
"Chàng đang nghĩ gì thế." Diệp Xu thấy tinh thần Tống Thanh Từ như vừa mới đăng xuất, mới tò mò hỏi hắn.
"Nghĩ nàng..." Tống Thanh Từ ngẩng đầu, cười khẽ với Diệp Xu: "Sao lại nói nhiều với Lục Mặc như thế."
Chỉ nói có một câu thôi, lại thở dài chia làm hai câu ngắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận