Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 340: Chương 340

Triệu Lăng rụt cổ lại, nghiêm túc, im lặng đứng thẳng tại chỗ, không dám cãi một câu.
"Sao không trả lời người ta." Tống Thanh Từ nhẹ nhàng như gió mây hỏi.
Con ngươi của Triệu Lăng nôn nóng vô cùng, trả lời lại: "Trả lời lại không được."
"Không liên quan gì đến hắn đâu." Diệp Xu nói giúp cho Triệu Lăng.
"Nàng ta hỏi ngươi cái gì?" Tống Thanh Từ lại hỏi Triệu Lăng.
"Công tử sao không gần nữ sắc, lại để ý mỗi mình cô nương nhà nàng." Triệu Lăng trần thuật lại một câu rất ngắn gọn.
Lời hắn ta nói khá dễ nghe, khác hoàn toàn với câu gốc rất hung hăng dọa người của Trang Phi.
Tống Thanh Từ nở nụ cười ấm áp, quay đầu nói với Trang Phi đang quỳ: "Mấy câu hỏi như thế này, hắn ta đáp không được đúng rồi, ngươi ngốc quá. Sau này cứ hỏi thẳng ta là được rồi, chắc chắn ngươi hỏi, ta sẽ trả lời."
"Thật không?" Trang Phi đang ủ rũ lập tức vực dậy tinh thần, sau đó nhìn Diệp Xu, ánh mắt hiện ra vẻ thẳng thắn. Cô nương ngươi xem đi, hắn đâu có vấn đề gì, thế sao ngươi lại phạt ta vậy.
"Đừng quá chiều nàng, tại ta dạy bảo nàng không tốt." Diệp Xu rất sợ Trang Phi không biết điểm dừng, có ngày nào đó thô lỗ chọc Tống Thanh Từ tức lên, quay sang mắng nàng là con la hoang, hôm nay nàng phải quỳ ở đây cả buổi để nghiệm bài học.
Trang Phi lại ủ rũ, ngoan ngoãn cúi đầu, chịu tội.
Ngay sau đó, xuất hiện hình ảnh Triệu Lăng canh giữ ngay trước cửa ra vào, còn Trang Phi đang quỳ gối trước Triệu Lăng.
Trang Phi thấy rất ngán, quỳ mãi đầu gối cũng đau nhức, nên đành tìm thứ gì đó giết thời gian. Trước mặt nàng ấy, có Triệu Lăng là vật còn sống, vậy là thỉnh thoảng nàng ấy lại ngẩng đầu lên trừng Triệu Lăng, xem hắn ta như là kẻ thù trừng liếc sắc lẻm.
Tuy Triệu Lăng là kẻ như đầu gỗ, nhưng cũng là người sống biết thở, cho nên khi bị trừng lâu như thế cũng chịu không được, đành đi xa vài bước, đứng tại bức tường bên cạnh đầu phòng, rời xa khỏi tầm nhìn của Trang Phi.
Trong phòng.
Diệp Xu lo lắng Tống Thanh Từ tức giận khi bị Trang Phi "điều tra", nên vội vàng nói đỡ cho nàng ấy: "Đầu óc của nàng ấy rất thích suy nghĩ bậy bạ, nhưng tâm địa rất tốt, nàng ấy chỉ lo lắng cho ta thôi, sợ ta chịu thiệt thòi mới làm vài chuyện theo cảm xúc như thế, chứ không có ý gì khác đâu."
"Không sao." Tống Thanh Từ cười cười, trông tâm trạng cũng rất vui.
Diệp Xu thấy kỳ lạ, tính cách của đại ma đầu rất tốt mà.
Đột nhiên, cả hai im lặng nhìn nhau, Diệp Xu lại vô thức nhớ đến nụ hôn vừa rồi. Lúc đó, nàng chủ động bắt đầu rất dịu dàng, nhưng về sau đại ma đầu này phản ứng lại lập tức uyển chuyển giữ chặt quấn quýt lấy nhau, dường như hút đi sạch hơi thở của nàng, xém xíu nữa nàng đã ngột thở, ngừng tim mà chết.
Diệp Xu vội vàng đứng dậy tính bỏ chạy, vội vàng nói Tống Thanh Từ nàng muốn đi nấu cháo cho bữa cơm trưa.
Tống Thanh Từ cũng đứng dậy, nói sẽ đi cùng Diệp Xu vào nhà bếp.
"Trong nhà bếp cũng có ít việc nặng, không thích hợp cho công tử làm."
"Nàng đã phạt nàng ta rồi, không ai giúp nàng nữa đâu."
"Mình ta được rồi!" Nếu không thì cứ để Trang Phi giúp mình trước, xong rồi bảo nàng ta tiếp tục quay lại quỳ là được rồi.
"Đi thôi." Tống Thanh Từ giữ chặt tay Diệp Xu.
Ý chí dũng sĩ trong đáy lòng của Diệp Xu lập tức tan sạch bách, nàng ngoan ngoãn dẫn Tống Thanh Từ đến nhà bếp, tìm đồ lau ghế cho Tống Thanh Từ ngồi, còn mình đi vo gạo, rửa nồi đất.
Sau khi Diệp Xu nghiền nát gạo, mới bỏ vào nồi, thêm nước vào nồi cho nhừ. Lúc này, nàng mới phát hiện mình chưa nhóm lửa, định mở miệng bảo người nhóm lửa dùm nhưng nhớ ra Trang Phi không có bên cạnh.
Diệp Xu định tự ôm củi đốt lửa, lại ngửi mùi cháy khét của lá, nàng quay người đã thấy Tống Thanh Từ ngồi trước lò, đốt cây củi cháy lên, rồi nhóm từng cây một, động tác rất thanh nhã và bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận