Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 345: Chương 345

Phu thê Xích Cước Song Hiệp Hồ Phong và Lý Tú Châu cũng đến, hai phu thê họ được mời đến đây để giúp đỡ chủ trì đại hội. Họ nghe nói Lục Mặc bị Đường Môn tính kế, vội hỏi tình hình sau đó của hắn ta.
Lục Chí Viễn hỏi thăm Xích Cước Song Hiệp có bị Đường Môn tính kế không.
Hồ Phong và Hồ Tú Châu nhìn nhau, rồi lắc đầu nói với Lục Chí Viễn: "Suốt chặng đường bọn ta đi rất bình yên êm đẹp, không có bị ai bẫy."
Lục Chí Viễn nghe xong, liếc Lục Mặc.
Lục Mặc lập tức hiểu ý trong ánh mắt của phụ thân mình, Xích Cước Song Hiệp là người chủ mưu giết Đại công tử của Đường Môn, nhưng họ không bị Đường Môn đuổi giết, còn cố ý chỉ có mình hắn bị tính kế, chuyện Diệp Xu liên kết với Đường Môn tính kế hắn ta cực kỳ cao.
Lục Mặc nhớ đến từng chi tiết đã đi với Diệp Xu trong đoạn thời gian trước, từ đầu đến cuối hắn ta vẫn cảm thấy chuyện này không giống do Diệp Xu gây nên.
Sau ba ngày, đại hội Luận Kiếm bắt đầu.
Trường luyện võ sau núi đã dọn xong làm đài tỷ võ, xung quanh có hàng trăm hàng ngàn hậu bối Võ Lâm trẻ tuổi tụ họp. Mỗi người trong họ đều hiên ngang, tay cầm kiếm, mỗi người đều mang một niềm đam mê và hăng hái.
Sau khi Diệp Xu và Tống Thanh Từ xuất hiện, bọn họ chỉ có bốn người, không tham gia chiến đấu nhưng vừa mới đi vào đã thu hút ánh mắt của mọi người. Tin tức Diệp yêu nữ dẫn một gã thư sinh vào phái Hoa Sơn đã bị truyền khắp nơi rồi. Họ nhỏ giọng thì thào, ánh mắt quấn lấy hai người, nói xấu tốt đều có.
Lúc Diệp Xu đến, cả đám đang nhốn nháo lập tức nhường một con đường rộng rãi. Họ nhường đường không phải từ sự tôn kính, mà muốn tránh xa yêu nữ mới tránh.
Diệp Xu lại không quan tâm họ xuất phát từ đâu, dù sao đường đi không bị chặn, thoải mái thông thoáng hơn nhiều.
Lúc này, Xích Cước Song Hiệp lên võ đài, gõ một tiếng chiêng thu hút tất cả mọi người.
Hồ Phong dẫn thê tử Lý Tú Châu cười, chắp tay hành lễ với mọi người: "Hai kẻ bất tài như chúng ta, nhận lệnh của Lục minh chủ..."
Chợt có một tiếng tiêu uyển chuyển vang lên, dập dờn cao vút lên trời.
Lời nói kế tiếp của Hồ Phong bị kẹt ở cổ họng không thốt ra được, ông ấy trừng mắt, tằng hắng, che ngực nôn ra máu.
Lý Tú Châu thấy trượng phu như thế, hấp tấp đỡ ông ấy, hỏi sao lại tự nhiên ho ra máu.
Tình hình lập tức hỗn loạn.
Dưới lôi đài, Lục Mặc dẫn đệ tử phái Hoa Sơn lập tức đi kiểm tra. Xích Cước Song Hiệp tựa vào nhau ngồi dưới đất, vẫn đang liên tục ho ra máu.
Mặt hai người méo xệch, dưới lớp da như có cái gì đó đang di chuyển.
Đột nhiên, làn da trên mu bàn tay của Hồ Phong toét ra một lỗ, một con trùng màu đen xanh to bằng cái móng tay từ đó bò ra.
"Đây là cái gì?" Có một tên đệ tử phái Hoa Sơn nhìn thấy đầu tiên.
Sau khi Lục Mặc nhìn côn trùng kia, sắc mặt cũng trắng bệch, tuy hắn ta không biết côn trùng đấy là thứ gì, nhưng côn trùng này chui từ trong cơ thể ra chắc chắn không phải là dấu hiệu tốt lành gì cho cam, hắn ta lập tức gọi đệ tử kia tránh xa nơi đó ra.
Nhưng đã muộn rồi, côn trùng đột ngột mở cánh bay lên cổ của đệ tử, rồi chỉ thoắt một cái đã chui vào trong da của gã.
Đệ tử kia bịp cổ mình, sợ hãi nhìn Lục Mặc, đầy bối rối và lo lắng hỏi nên làm gì đây.
Ngay lúc này, tiếng tiêu đang vang lên trong không trung càng ngày càng gấp rút, thứ dưới da của Hồ Phong và Lý Tú Châu cũng chuyển động càng nhanh hơn,khiến làn da như có là một dòng nước đang gợn sóng.
Dưới lôi đài, Lục Chí Viễn thấy tình hình không ổn, lập tức quát lớn: "Đó là Cổ Đố! Mọi người chạy mau! Tuyệt đối không được để nó chui vào trong cơ thể của mình!"
Tình hình càng thêm hỗn loạn, mọi người bắt đầu chạy trốn tứ phương để tránh côn trùng. Lục Chí Viễn nhảy lên võ đài, vung kiếm chém sạch vào con trùng bay, bảo vệ cho Lục Mặc và vài đệ tử phái Hoa Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận