Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 351: Chương 351

Lục Mặc giật mình hiểu ra, lập tức sai người đi bắt ba con mẫu Cổ Đố đến, cho mỗi người một cái. Mức độ bị ngàn vạn con Cổ Đố cắn xé trong cơ thể rồi chết, cũng chẳng khác nào như lăng trì, nhưng cũng chỉ là gãi ngứa với việc dùng tiên hình tra tấn thôi.
Mặt ba người lập tức thay đổi.
Ngay sau đó, Lục Mặc chợt nghe Tống Thanh Từ đề nghị, tách ba người ra nhốt lại để tra khảo.
Sau nửa nén hương, có một mình Cổ Hồng ở trong kho củi đột nhiên thấy Diệp Xu dùng đũa gắp con mẫu trùng bước vào, đút cho nàng ta ăn.
Cổ Hồng hoảng sợ trợn tròn mắt, kêu gào sẽ khai, nhưng thật ra nàng ta chỉ muốn nói ra phương thuốc áp chế cổ không phát tác mà thôi.
"Muộn rồi, Mao Lộ bên cạnh đã khai phương thuốc rồi, ngươi chỉ là cách áp chế phát tác của trùng thôi." Diệp Xu nói dứt, lập tức vươn tay ra bóp miệng Cổ Hồng mở ra.
Cổ Hồng giãy giụa, há miệng nói: "Không thể nào, phương thuốc của hắn là giả, chỉ có mình ta mới biết rõ cách diệt sạch Cổ Đố thôi!"
"Đúng lúc, Chu Nhị Cẩu cũng nói thế, ta thật không biết nên tin ai." Diệp Xu cười lạnh: "Cứ cho ăn ấu trùng trước đã, rồi các ngươi tự ăn phương thuốc mình chế, để xem ai là kẻ sống cuối cùng rời khỏi Hoa Sơn."
"Sao ta biết lời ngươi nói là thật hay giả?" Cổ Hồng không tin phái Hoa Sơn sẽ tha cho họ.
"Lời của ta có đáng tin hay không mặc kệ, nhưng dù sao phái Hoa Sơn cũng là danh môn chính phái, một lời như đinh đóng cột rồi. Lục Mặc là nhi tử của Minh chủ Võ Lâm, hắn ta muốn cứu sống tính mạng của một trăm bốn mươi hai người vô tội, nên đồng ý hứa với các ngươi."
Diệp Xu cười khinh, nói với Cổ Hồng. Đổi lại là nàng, nàng không quan tâm ai chết hay sống, chỉ cần đợi côn trùng trong cơ thể nàng ta bò ra, thì dùng lửa đốt là được.
Cổ Hồng không hề nghi ngờ lời đe dọa của Diệp Xu, vì nàng ta biết yêu nữ Lăng Vân Bảo là người có thể làm chuyện như thế.
Sau khi nàng ta bị ép nuốt trùng, cảm giác côn trùng bắt đầu bò từ thực quản đến dạ dày của mình, dường như nàng ta cảm nhận mấy cái móng vuốt đang di chuyển.
Cổ Hồng sợ hãi chảy nước mắt, nói ra cách diệt cổ: "Lớp mọt ba xu, Đại Kích năm xu, đào Tết Đoan Dương da trắng mười hai tiền..."
Diệp Xu vừa cho Cổ Hồng ăn chỉ là Cổ Đố chết, do đoạn thời gian ngắn không tìm được con sống cho nên nàng lấy xác còn hoàn chỉnh của Cổ Đố rồi sử dụng đũa kẹp hết xác nó lên, rồi lăn một vòng trong dịch nhờn của Thu Quỳ để bôi trơn.
Khi côn trùng bị nhét vào cổ họng của Cổ Hồng, có thể nhờ dịch nhờn trượt xuống như đang con còn sống đang bò. Lúc người ta sợ hãi, không thể nào phân biệt được thứ nào có sống không, chỉ dựa vào suy nghĩ, nghĩ cái gì thì càng cảm giác ra thứ đó.
Diệp Xu nhìn dáng vẻ sợ hãi của Cổ Hồng, có thể xác định nàng ta không lừa mình.
Lục Mặc lập tức sai người dựa theo phương thuốc này đi bốc, sau khi cho Cổ Hồng thử xác định không Cổ Đốc, mới cho một trăm bốn mươi hai người uống. Để tránh việc lỡ như, họ phải tạm thời ở Hoa Sơn, đợi mời Thần y Lâm Phong vội vàng chạy đến bắt mạch cho họ xong, mới xác nhận họ đã qua khỏi nguy hiểm.
Đến chạng vạng, Lục Chí Viễn mới dẫn người quay lại Hoa Sơn, biết được chuyện Cổ Đố đã tạm thời giải quyết, liên tục khen Lục Mặc đã trưởng thành, có thể giải quyết công việc rồi.
Sau khi Lục Mặc theo Lục Chí Viễn về phòng, lập tức không kìm được hỏi sao Lục Chí Viễn không ở Hoa Sơn quản lý mọi chuyện, lại xuống núi làm yên lòng dân.
Lục Chí Viễn đang thay quần áo, nghe lời Lục Mặc xong cũng hơi ngạc nhiên, quay đầu cười nhìn hắn ta: "Vì cha rời đi, mới có cơi hội nhìn thấy con có thể thay mặt cha quản lý mọi chuyện, giải quyết được chuyện lớn thật khiến cha vui mừng. Sao thế, con không muốn cha thấy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận