Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 353: Chương 353

Diệp Xu cầm đĩa đậu phộng đã rang trước đó, nghiêm túc bóc vỏ, làm xong nàng lại chà sát nó lột lớp da ngoài ra. Nhưng trong quá trình tách da. có rất nhiều da bị kẹp giữ nhân đậu phộng, Diệp Xu đành nắm lên một chút nhân đậu phộng, thổi lớp da đó đi. Cuối cùng, nàng lỡ thổi quá mạnh khiến toàn bộ lớp vỏ da ngoài đó theo đó bay tới đáp lên người và sách của Tống Thanh Từ.
Diệp Xu vội vàng lấy khăn ra lau qua sách của Tống Thanh Từ hai lần, rồi quét hai cái trên ngực của hắn.
Diệp Xu không biết nàng dùng khăn tay lau như thế trông rất buồn cười. Ban đầu, Tống Thanh Từ còn yên lặng không cử động, nhưng khi khăn quét quá cổ áo của hắn, đột nhiên hắn vươn tay ra, kéo Diệp Xu ngồi lên chân mình.
Con ngươi đen như mực của Tống Thanh Từ sâu thẳm, giọng nói trầm thấp đè nén một tâm trạng khó hiểu, hỏi: "Nàng xem ta là Liễu Hạ Huệ à?"
Diệp Xu không phát hiện hành động vừa rồi của bản thân, giống như đang "quấy rối" hắn.
"Ta đang giúp chàng phủi vỏ da đậu phộng." Diệp Xu vô tội mở to mắt, nhìn chăm chú vào cổ áo của Tống Thanh Từ, còn có vỏ da đậu phộng chưa phủi, nàng định vươn tay ra nhặt mảnh da đó xuống khỏi cổ ái hắn.
Tống Thanh Từ lập tức nắm tay Diệp Xu lại, đôi mắt buông xuống một nửa nhìn nàng.
Khoảng cách mặt của họ rất gần, đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Diệp Xu híp mắt cười ha hả với Tống Thanh Từ, nhưng chưa kịp để nụ cười nàng lan hết trên mặt, môi đã bị chặn lại. Một cảm giác tê dại như điện giật lan khắp toàn thân, khiến Diệp Xu cảm giác toàn sức tinh thần đang chất chồng trong cơ thể mình đều bị hút cạn, thoáng chốc nàng đã hóa thành bãi bùn nhão đỡ không nổi tường. Nhưng quái lạ làm sao, khi trái tim của nàng rất có tinh thần như bị điên, liên tục đập thình thịch không ngừng, còn rất nhiệt tình.
Diệp Xu vừa được hôn, nên ngoan ngoan áp sát lên người Tống Thanh Từ, mở miệng hô hấp một lúc mới khôi phục lại tinh thần.
Tống Thanh Từ cũng rất thích được nàng áp sát như thế, thỉnh thoảng lại dịu dàng xoa gương mặt của nàng.
Diệp Xu khôi phục tinh thần, ngồi thẳng dậy, dùng ánh mắt lên án nhìn Tống Thanh Từ, vội vàng đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo trang sức của mình. Lúc này nàng không còn thổi nữa, mà đổ đậu phộng trong mâm ra bàn, rồi nhặt từng hạt về.
Nhưng lúc đậu phẩm đổ trên bàn lại lăn khắp nơi, Diệp Xu lập tức dùng cánh tay bảo vệ ba hướng. Tống Thanh Từ thấy thế cùng dùng sách của mình chặn lại.
"Sáng ngày mai, ta muốn nấu bánh ăn đó." Diệp Xu vội vàng nhặt đậu phộng, làm xong đánh một cái ngáp.
Tống Thanh Từ thấy thế, cũng tạm biệt nàng, bảo nàng nghỉ ngơi sớm đi.
Sau khi Tống Thanh Từ ra khỏi cửa, biết được nơi Lục Mặc đang ở từ miệng Triệu Lăng, mới một mình cầm đèn lồng, từ từ đi đến sân đấu võ.
Ba ngày sau, vào buổi sáng sớm.
Điểm tâm hôm nay Diệp Xu làm là bánh đậu phộng. Tống Thanh Từ nói ăn không đã thèm, muốn ăn thêm lần nữa nên Diệp Xu lại làm.
Trước tiên dùng cán bột nghiền nát đậu phộng đã rang và chà sát vỏ da, lúc xào lên thì mùi thơm lập tức xông vào mũi. Lấy bột đã nhào sẵn cán thành bánh, trên mặt bánh quét một lớp dầu rồi rải đường trắng lên, rồi phủ kín vụn đậu phộng lên, cuốn lại cắt thành từng hình tròn, rán cho hai mặt đều vàng óng ánh là xong.
Sau đó phối rau trộn đậu phụ, súp rau cải xôi trứng đánh, xem như đã hoàn thành món điểm tâm nhẹ nhàng và đơn giản rồi.
Lấy bánh đậu phộng bên ngoài vàng óng ra, chấm vào súp, cắn một miếng không chỉ có vị giòn của bánh bột ngô vàng óng ngoài, mà còn có vị ngọt và béo ngậy của vụn đậu phộng, càng nhai càng thơm.
Một miếng bánh đậu phộng, kết hợp với hai muỗng súp rau cải xôi trứng đánh thật thanh đạm và ngon miệng, đúng là bắt đầu một ngày mới tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận