Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 355: Chương 355

Suốt chặng đường này, Diệp Xu giận không nói chuyện, còn Trang Phi đi từng bước lại mắng chủ tớ Tống Thanh Từ một lần. Thế cho nên, dù Diệp Xu muốn mắng khác, lại chẳng mắng được lời nào.
Diệp Xu về phòng tức giận đợi một lúc, nhưng không thấy Tống Thanh Từ đến giải thích với mình, càng tức giận. Nàng thấy trên bàn còn có một đĩa đậu phộng, lại nhớ sáng này còn làm bánh đậu phộng cho Tống Thanh Từ, lập tức nàng cầm đĩa đậu phộng ném lên đất.
Trang Phi sợ hãi, lập tức dựa theo tâm trạng của Diệp Xu mắng Tống Thanh Từ quá đáng, không ngờ không đến dỗ dành cô nương.
"Hay là chia tay được rồi, cần một thư sinh vô dụng như thế kéo chân mình làm gì. Cô nương trẻ tuổi, xinh đẹp lại là cao thủ Võ Lâm, nên tìm..."
Diệp Xu quay người nhặt đậu phộng trên đất lên.
"Cao thủ tuyệt đại, xinh đẹp như hoa của Cung chủ Hoa Tượng Thăng Dương Cung khó khăn lắm mới xưng được với cô nương." Trang Phi quyết định thổi da trâu lớn một chút dỗ dành cô nương nhà mình.
Diệp Xu nghe thế, run tay, đậu phộng vừa nhặt lên rơi xuống.
Trang Phi cũng ngồi xuống nhặt đậu phộng lên, khó hiểu hỏi: "Đã rơi rồi, thì vứt đi, sao cô nương còn nhặt lên?"
"Đậu phộng vô tội, tại ta giận quá không kìm được. Nghĩ nó rơi trên mặt đất cũng không bẩn, nên mới vứt." Diệp Xu giải thích.
Trang Phi chân chó gật nhẹ đầu, khen: "Cô nương thật tuyệt, ngay cả vứt thứ gì cũng nghĩ sâu tính kỹ như thế!"
Diệp Xu: "..."
Vì sao nàng thấy nó không giống như đang khen thế nhỡ.
Sau khi hai người nhặt đậu phộng trên đất xong, Diệp Xu nhỏ giọng cảnh cáo Trang Phi: "Sau này, không được phép nhắc đến Cung chủ Thăng Dương Cung trước mặt ta!"
"Vâng..." Con ngươi to tròn của Trang Phi vừa đảo, nói: "Thế ta nhắc Phong đại hiệp, những người có tính cách tốt hơn cũng là cao thủ Võ Lâm như cô nương. Quan trọng nhất là, nếu hôm nay có Phong đại hiệp chắc chắn sẽ giúp cô nương quang minh chính đại thắng trận lấy kiếm phổ về, làm sao giống Tống công tử kéo chân của cô nương chứ."
"Chà! Ai nhắc tên ta thế?"
Trang Phi vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng cao vút và vui vẻ của Phong Lễ Hòa.
Diệp Xu và Trang Phi đều rất kinh ngạc, tiến tới bên cửa sổ xem. Quả nhiên nhìn thấy Phong Lễ Hòa cầm một miếng dăm bông trên tay, mỉm cười đi về phía gian nhà bên này.
Trang Phi nhận đồ từ Phong Lễ Hòa, Diệp Xu hỏi hắn ta khi nào thì tới Phái Hoa Sơn.
“Vừa mới rời đi, ngươi liền theo tới ngay sau đó.” Phong Lễ Hòa đánh giá Diệp Xu một phen, hỏi nàng có hoảng sợ không.
Trước khi Phong Lễ Hòa đến Hoa Sơn Phái, trên đường đi đã nghe nói về sự cố ngoài ý muốn trong khi đại hội lớn diễn ra tại Hoa Sơn Phái. Một đám người gấp rút cưỡi ngựa suốt đêm trên đường, khó khăn lắm hôm nay mới chạy tới Hoa Sơn được.
Diệp Xu lắc đầu tỏ ý không có gì, trái lại cũng đánh giá Phong Lễ Hòa.
“Phong đại ca trên mặt trông cũng không mệt mỏi, rất có tinh thần nha.”
“Đúng vậy, còn không phải sao, cứ nghĩ tới một số việc, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ, liền không cảm thấy mệt nữa”. Phong Lễ Hòa vừa cười vừa nhìn xung quanh, hỏi Diệp Xu Tống Thanh Từ đâu, “Hình như mới vừa nãy ta nghe thấy Trang Phi nói hắn kéo ngươi đi sao.”
“Đừng nghe nàng ấy nói bừa.” Diệp Xu cười ngượng ngùng một tiếng.
“Diệp Xu muốn được đi tỉ thí, Tống công tử lại không cho nàng ấy lên võ đài, chỉ để ta và Triệu Lăng đi, võ công của chúng ta không tốt, đương nhiên là thua rồi.” Trang Phi thấy Diệp Xu không nói, chủ động giải thích với Phong Lễ Hòa.
Trang Phi xả giận với Phong Lễ Hòa, nàng đã sớm dự đoán được kết cục này. Kỳ thực nàng vẫn luôn không hiểu vì sao Tống công tử lại nhất định không cho cô nương nhà nàng lên võ đài, chỉ dựa vào khả năng của nàng và Triệu Lăng khẳng định không thể thắng được. Vì sao mà ngay từ đầu Diệp Xu không nhận ra điều này để hỏi, chờ lúc tỉ thí thua rồi mới phản ứng lại thì đã quá muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận