Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 356: Chương 356

“Tống công tử nhất định không cho ta đi tỉ võ, ta liền nghĩ rằng trong số thực lực của Hầu Phủ thì Triệu Lăng là một cao thủ thâm tàng bất lộ, không cần phải ta ra tay, ai ngờ là ta đã suy nghĩ quá nhiều.” Diệp Xu giải thích nguyên nhân mình đồng ý.
Phong Lễ Hòa tức khắc gật đầu, nói theo Diệp Xu: “Nguyên nhân ngươi cho rằng như vậy cũng không sai, kỳ thực ta cũng cảm thấy Triệu Lăng kia võ công không tồi, có một chút thâm tàng bất lộ.”
Trang Phi nghe hai người họ đều rất coi trọng Triệu Lăng thì ngoài miệng đồng ý, mặt khác đem ghét bỏ.
Nàng ấy không biểu thị ra, không nghĩ cuối cùng Diệp Xu mới lại là người có đôi mắt tinh tường. Tục ngữ có câu “Mặc kệ là la hay mã, lôi ra tới lưu lưu”, tới lúc đó Triệu Lăng hoàn toàn tự tin khoe mẽ năng lực của hắn, rồi sẽ có ngày cô nương nhà nàng sẽ nhìn ra mà bớt xem trọng hắn lại. Diệp Xu chỉ quan tâm mỗi nàng, Trang Phi nghĩ tới vậy trong lòng liền cảm thấy rất vui.
Về sau cô nương nhà mình cùng Tống công tử kết thành phu thê, trong số những thuộc hạ thân cận, nàng ấy chính là trợ thủ đắc lực nhất. Đương nhiên người đứng đầu quản lý, là lão đại của đám thuộc hạ, khẳng định chắc chắn là nàng rồi. Tới lúc đó Triệu Lăng cũng phải nghe nàng ấy, nàng ấy sẽ tốt bụng mà trông chừng hắn ta, bao nhiêu việc nặng đều đem hết cho hắn ta làm.
Diệp Xu phát hiện Trang Phi đang đứng một mình cười ngây ngốc, quên cả tiếp đón khách nhưng cũng không gọi nàng ấy.
Diệp Xu mời Phong Lễ Hòa vào nhà uống trà, thuận tiện hỏi hắn ta chuyện thê nhi của Kim Vạn Lượng bị diệt khẩu như thế nào.
“Đúng lúc đang muốn nói với ngươi chuyện này, chắc chắn sẽ có ích cho ngươi. Việc này do một đám thổ phỉ ngoài thành Dương Châu làm, có một người đàn ông che mặt chủ động tới tận nơi đề nghị, giúp bọn chúng cải trang thành người dân thường vào thành, đóng giả làm thích khách Lăng Vân Bảo đi giết người cướp của.
Người đàn ông che mặt kia không chỉ đưa cho đám người đó thanh kiếm có khắc biểu tượng, dụ họ cướp hết gia tài của Kim Vạn Lượng, còn thưởng cho bọn chúng một khoản ngân lượng lớn.
Đám người đó không chỉ nhận tiền để làm việc, trong lúc gây chuyện còn tranh thủ cướp thêm của cải, sẵn sàng giết người nếu có cản trở việc của chúng, nên không ai dám cản, vậy nên chúng luôn nguyện ý làm công việc này.”
Phong Lễ Hòa nói với Diệp Xu, người đàn ông che mặt này rốt cuộc là ai tạm thời chưa thể điều tra ra, chỉ có một điểm tương đối nổi bật đó là hai chân hắn khi đi lại dường như không được tự nhiên.
“Đi lại không được tự nhiên? Hai chân hắn bị tật sao?” Diệp Xu rất hào hứng hỏi.
Phong Lễ Hòa lắc đầu, “Nghe tên thủ lĩnh đám thổ phỉ mô tả lại, chỉ là khi đi lại có chút không được tự nhiên, chân hắn cũng không có vấn đề gì cả”
Diệp Xu lại hỏi hắn cao bao nhiêu, giọng nói như thế nào.
“Chiều cao so với ta không cách biệt lắm, bất kể mặt mũi hay giọng nói đều có vẻ như là một người đàn ông trung niên.”
Phong Lễ Hòa trả lời xong thấy Diệp Xu có chút suy tư, dường như rất tò mò hung thủ là ai, vì vậy hắn lập tức nói cho nàng thêm nhiều chi tiết.
“Chúng ta điều tra sổ sách của Kim Vạn Lượng, phát hiện mấy năm trước hắn thông đồng với quan phủ trong thời điểm cứu trợ thiên tai ở Dương Châu. Kim Vạn Lượng bán lương thực với giá cao, quan phủ thì mua lại, bằng cách này hắn đã lừa dối dân chúng về số lương thực cứu trợ. Kim Vạn Lượng đã lén lút cùng các quan viên chia nhau số tiền này. Khi ấy, số tiền Kim Vạn Lượng có được ước chừng ba mươi vạn lượng, trong sổ sách chỉ ghi có bảy vạn lượng, hai mươi ba vạn lượng còn lại không rõ tung tích.”
“Có khả năng cái chết của thê nhi Kim Vạn Lượng có liên quan tới số tiền này không?” Diệp Xu hỏi.
Phong Lễ Hòa gật đầu, giải thích nguyên do với Diệp Xu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận