Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 357: Chương 357

Kim Vạn Lượng sau khi chết, người nhà hắn muốn xử lý tang sự nhanh chóng, liền tạm thời giao công việc kinh doanh cho người quản lý cửa tiệm, ai ngờ hắn ta ôm tiền bỏ chạy. Rất nhiều người tới trước cửa đòi nợ, phu nhân Kim Vạn Lượng là Chu thị trả hết tiền thì không còn gì cả. Vốn dĩ gia tài của hắn ta đủ để thê nhi hắn tiêu xài mấy đời. Chu gia không can tâm, muốn trở lại phồn vinh như trước khi Kim Vạn Lượng qua đời, bắt đầu lại công việc kinh doanh của cửa tiệm. Họ cũng keo kiệt không muốn bán đi ruộng đất, tâm tình không tốt trong khoảng thời gian dài.
Ở Kim Trạch sáu ngày trước xảy ra chuyện, từng có một người hầu chứng kiến tận mắt, Chu thị nhờ quản gia chuyển một bức thư, nhưng người nhận nhiệm vụ đó mãi không trở về. Hiện giờ Chu gia và người quản gia đó đều đã bị giết, chung quy lại vẫn không xác định được bức thư đó được gửi cho ai.
Diệp Xu liên tục gật đầu: “Người nhận được bức thư là ai chính là mấu chốt.”
“Nhưng chúng ta ở đó đã nhiều ngày cũng không tìm được manh mối gì về người nhận thư, đành tạm thời gác lại, vội vàng quay về Hoa Sơn Phái, không ngờ là vẫn chậm một bước.”
Phong Lễ Hòa không khỏi xúc động thở dài, tiếc nuối vì chính mình không thể nhìn mặt hắn lần cuối. Hắn và Hồ Phong có thể coi là bạn cũ quen nhau cũng sáu, bảy, năm.
“Lúc đang cứu trợ thiên tai ở Dương Châu, Lục minh chủ đã giới thiệu, chúng ta đã cùng trợ giúp Lục minh chủ cứu trợ người dân. Đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ họ đều đã đi trước ta một bước.” Phong Lễ Hòa thở dài.
“Xin chia buồn cùng ngươi, Phong đại ca.” Diệp Xu cố khuyên nhủ.
Phong Lễ Hòa gật đầu, có Diệp Xu an ủi, hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, cũng khuyên nhủ Diệp Xu không cần vì Tam Xuân Kiếm Sách mà phiền muộn.
“Hổ dữ không ăn thịt con. Cho dù lần này ngươi không thể hoàn thành việc cha giao phó, cha ngươi cũng sẽ không làm gì ngươi. Ta thấy đây cũng là một khởi đầu tốt. Hãy cho lão ta biết, không phải chuyện gì ngươi cũng cần dựa vào lão. Cho lão ta thấy rằng ngươi đã trưởng thành, người đương nhiên sẽ làm những gì mình cho là đúng.”
Trong mắt Phong Lễ Hòa, Diệp Xu là một người con có hiếu, luôn thực hiện mọi giao phó của cha.
Diệp Xu biết Phong Lễ Hòa là khuyên nhủ thật lòng, không phải lúc nào hắn ta cũng nói những điều tốt, nàng khiêm tốn gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, cảm tạ hắn.
“Nếu ngươi thật lòng muốn cảm tạ ta, hãy để lại cho ta hai phần đồ ăn ngon là được.”
Phong Lễ Hòa cố ý hỏi Diệp Xu có phải nhìn hắn đã gầy đi không, bởi vì suốt quãng đường hắn không được ăn đồ ăn mà hắn yêu thích. Hắn gặp xui xẻo, trùng hợp là những bữa ăn đều không ngon.
Diệp Xu vội đem đậu phộng chiên trên bàn đẩy cho Phong Lễ Hòa, để hắn nếm thử.
Có hai cách để làm món đậu phộng chiên giòn, một loại là nhân đậu phộng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một loại khác không nhìn thấy được, làm bằng bơ đậu phộng tự làm. Loại thứ nhất ngoài giòn mà còn có những hạt đậu phộng to kẹp bên trong, ăn rất ngon miệng. Loại sau vì được làm từ bơ đậu phộng xay nên bị càng ngọt hơn, ăn vào đặc biệt giòn và bùi, phù hợp với những người răng không tốt. Hai loại đậu phộng chiên giòn đều mỗi loại một vẻ, phục vụ khẩu vị khác nhau của mọi người.
Diệp Xu hỏi Phong Lễ Hòa thích loại nào.
Sau khi nghe câu hỏi của Diệp Xu, Phong Lễ Hòa lại nếm thử cả hai loại thêm một lần nữa, cau mày suy nghĩ, dường như quên mất mùi vị, lại nếm thêm một lần nữa.
Trang Phi đứng bên cạnh vui vẻ nói: “Phong đại hiệp khẳng định là cảm thấy cả hai loại ăn đều rất ngon, khó mà phân biệt được.”
“Đúng là tri kỷ, thật hiểu lòng ta !" Phong Lễ Hòa miệng đầy đậu phộng giòn, hướng Trang Phi giơ ngón cái tỏ ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận