Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 360: Chương 360

Mặc kệ trở lại Lăng Vân Phái có thể sẽ bị trừng phạt, Diệp Xu cũng không muốn ăn cắp đồ của người khác mà làm ra chuyện sai trái.
Nếu một người tồn tại lại để bị chi phối một cách mù quáng và hoàn toàn không làm chủ được chính mình thì chẳng khác nào cái xác không hồn, đến cuối cùng là vẫn muốn tự bảo vệ mình.
Diệp Xu quyết định đi tìm Tống Thanh từ nói rõ ràng, nếu thật sự không được nàng liền không cần kiếm phổ nữa. Nàng tin tưởng với thực lực của đại ma đầu sẽ có biện pháp khiến Diệp Hổ tín nhiệm.
Nàng đi tới trước cửa phòng Tống Thanh Từ, nhẹ giọng hỏi Triệu Lăng hắn đã nghỉ ngơi chưa.
Triệu Lăng ngay lập tức đẩy cửa, ra hiệu cho Diệp Xu đi vào, tựa hồ đã sớm chuẩn bị tốt chờ nàng tới.
Diệp Xu có chút nghi hoặc liếc nhìn Triệu Lăng, sau đó bước vào phòng.
Căn phòng rất yên tĩnh, tựa như không có người, hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của người khác. Diệp Xu nhìn quanh tìm kiếm Tống Thanh Từ, phát hiện Tống Thanh Từ đang đứng trước cửa sổ phía bắc, nhìn chăm chăm vào một cây sung đã rụng một nửa. Bóng lưng hắn thon dài, mảnh khảnh, không biết vì sao lại có chút cô đơn.
"Nàng tới rồi ?" Tống Thanh Từ nói nhưng không hề cử động, cũng không nhìn nàng.
"Ừm.. Ta có chuyện muốn nói với chàng… Có vẻ chàng đang không vui ?" Diệp Xu lại gần hắn một chút, nhìn Tống Thanh Từ một phen, tinh xảo như ngọc, nhưng lại rất lạnh lùng.
"Nói đi." Tống Thanh Từ phát ra âm thanh cực kỳ nhẹ, vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt phượng vô tình lại có chút cô đơn.
"Vừa rồi cùng ngươi tức giận là ta không đúng, hiện tại chuyện Kiếm Sách đã qua, không lấy được cũng không sao, người không cần cưỡng cầu. Ta trở về sẽ cùng cha ta giải thích." Diệp Xu nói.
Tống Thanh từ nghe vậy, cụp mắt xuống, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách, đưa cho Diệp Xu.
"Làm sao chàng có được quyển sách này ?" Diệp Xu lật giở hai trang, sau khi xác nhận đó đích thực là Tam Xuân Kiếm Sách, nhịn không được tò mò hỏi Tống Thanh Từ.
"Nàng là có ý gì ?" Tống Thanh Từ nghiêng người nhìn Diệp Xu, khóe miệng mang theo ý cười nhưng trong ánh mắt lãnh đạm không chút ấm áp, thực trống rỗng.
Diệp Xu sửng sốt một hồi, nàng nhìn ra được tâm trạng hiện tại của Tống Thanh từ không được tốt. Diệp Xu do dự có nên nói với Tống Thanh Từ lúc này hay không, nhưng nếu không nói cũng không được. "Nếu cuốn sách này có được là do đánh cắp hoặc cướp lấy, chúng ta không thể giữ được."
Phía đối diện truyền tới một tràng cười lớn, Diệp Xu không biết đó có phải là đang cười nhạo nàng hay không.
Tâm tình đại ma đầu hôm nay quá mức không bình thường, bằng không vừa rồi ở trong sân, nếu không phải vì có chuyện lớn gì, hắn tuyệt đối sẽ không chào hỏi một câu gì mà trở về phòng như vậy.
"Kiếm Sách này là do Lục Mặc tặng."
Diệp Xu vô cùng kinh ngạc, gặng hỏi Tống Thanh Từ nguyên nhân.
"Ba đêm trước, rảnh rỗi cùng hắn nói chuyện. Hắn nói có ơn với nàng, nguyện ý tặng Kiếm Sách này để cảm tạ." Tống Thanh từ giải thích đơn giản.
Việc này thực chất tốn biết bao tâm tư, chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ, Tống Thanh Từ không muốn nhiều lời thêm nữa.
Lục Mặc tính cách ngay thẳng, có ơn tất báo. Nếu Tống Thanh Từ khéo léo dùng lời nói, đem nàng trong lúc vô tình cứu Lục Mặc, thuận tiện giúp Lục Mặc giải quyết những phiền toái của Đường Môn Phái, hắn sẽ càng cảm động hơn, Lục Mặc rất có thể sẽ đáp ứng yêu cầu của Tống Thanh Từ, nguyện ý đem tặng Kiếm Sách. Tuy nhiên, để có thể thuyết phục đại sư huynh của Hoa Sơn Phái nguyện ý mạo hiểm mà đưa Kiếm Sách, nhất định phải có tài ăn nói khéo léo cùng một kế sách thông minh mới có thể làm được, thậm chí còn phải lựa chọn thời cơ phù hợp.
Kế sách của đại ma đầu thoạt nghe có vẻ không cần tốn nhiều tâm sức đã lấy được Kiếm Sách về, kỳ thực lại tốn rất nhiều công sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận