Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 361: Chương 361

Diệp Xu vô cùng bái phục Tống Thanh Từ, liên tục khen hắn lợi hại.
"Tại sao như vậy còn không sớm nói cho ta biết, lại còn muốn Trang Phi cùng Triệu Lăng đi đấu võ ?"
"Tất cả đều biết nàng tới đại hội võ lâm là vì muốn có được Kiếm Sách. Nếu nàng còn thảnh thơi không nhanh không chậm, nhất định sẽ khiến kẻ khác hoài nghi, ta sở dĩ không nói với nàng trước chính là vì muốn nàng lộ ra vẻ vô hại, tránh để kẻ khác nhìn ra sơ hở."
Kỳ thực còn có nguyên nhân khác, hắn muốn cho Diệp Xu một bất ngờ, nhưng không thể nói vào lúc này.
"Công tử quả thật rất chu đáo ! Lợi hại !" Diệp Xu không tiếc lời khen ngợi Tống Thanh Từ. Nghiên túc bồi tội với hắn, trước đây là do nàng hiểu lầm nên mới giở trò tiểu nhân, mong hắn đừng để bụng.
"Không ngạc nhiên lắm." Tống Thanh Từ chầm chậm rũ mắt xuống, thần sắc càng trở nên lãnh đạm, không chút cảm xúc.
Diệp Xu quan sát sự bất thường của Tống Thanh Từ, tự mình nhìn nhận lại bản thân, nhớ lại ngày hôm nay cùng Tống Thanh từ: Cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó đi xem đại hội võ thuật, ban đầu hai người họ vẫn rất tốt, sau đó Triệu Lăng thi đấu thất bại, nàng liền buồn bực rời đi, sau đó Phong Lễ Hòa đã tới, vừa vặn đụng phải Tống Thanh Từ lúc trở về.
Nếu vừa rồi Tống Thanh Từ nói hắn không quan tâm việc nàng giữa chừng rời đi vì tức giận, chỉ còn khả năng cuối cùng, hắn nhìn thấy nàng cùng Phong Lễ Hòa ở một chỗ, khẳng định là ghen tị đi.
Diệp Xu quyết định hỏi cho rõ. Những người yêu nhau quan trọng nhất chính là nói rõ ràng mọi chuyện với nhau, có gì không hiểu cứ hỏi thêm.
Diệp Xu hỏi Tống Thanh Từ liệu có phải hắn hiểu lầm điều gì không.
Tống Thanh Từ nhìn Diệp Xu, ánh mắt thâm túy tựa hồ nước, thanh âm lạnh lùng nói: "Kiếm Sách đã lấy được, sau khi xuống núi, chúng ta đường ai nấy đi."
Đường ai nấy đi ?
Diệp Xu nghe bốn chữ đó, nhất thời cảm thấy choáng váng. "Vì sao chúng ta lại đường ai nấy đi, chẳng phải chúng ta vẫn đang tốt đẹp sao ? Rốt cuộc là có ý tứ gì ? Chàng sẽ không cùng ta quay trở lại Lăng Vân Phái sao ?
Diệp Xu vô cùng thắc mắc, rốt cuộc là Tống Thanh Từ đang cảm thấy như thế nào. Ngay cả khi hắn buồn bực liền không cần Lăng Vân Phái nữa sao ?
Tống Thanh Từ nói với Diệp Xu rằng hắn thấy mệt, muốn nghỉ ngơi sớm, liền quay người đi vào gian phòng trong.
Diệp Xu hiểu hắn muốn đuổi người.
Diệp Xu ngày hôm nay đã mấy lần cảm giác tội lỗi với hắn, nàng quyết định không làm phiền hắn nữa, dù sao những gì nên hỏi đều đã hỏi, nàng cũng không muốn nói nữa. Diệp Xu quay người rời đi.
Chạng vạng tối, Diệp Xu vẫn theo thường lệ nấu bữa tối cho Tống Thanh Từ, đậu phụ trứng cua, món ăn kèm, măng nấm thông khô, món chính là bánh đậu phộng mà Tống Thanh Từ nói hắn thích nhất.
Diệp Xu nhìn Trang Phi bưng đồ ăn tới cửa, Triệu Lăng kế tiếp đưa vào bên trong, không bao lâu khi bưng đồ ăn ra, chỉ còn lại một nửa.
Hắn ăn không nhiều, khẩu vị không tốt như trước, nhưng vẫn ăn đồ nàng làm, có lẽ là không sao.
Lúc Diệp Xu kêu Trang Phi đi đưa cơm, nàng cố ý đi tới quan sát xem Tống Thanh Từ đang làm gì trong phòng.
"Hắn đang làm gì ?"
"Đọc sách."
Diệp Xu nghe thấy liền cười nhạo hai tiếng, "Hắn quả thực rất nhàn nhã, mất công ta lo lắng cho hắn."
Khi Trang Phi thu dọn bát đũa, Diệp Xu tự mình đi ra bên ngoài múc nước.
Triệu Lăng canh ở cửa nhìn thấy Diệp Xu, giật mình mình theo nàng.
Diệp Xu quay đầu lại nhìn Triệu Lăng, cảm thấy hắn có chuyện muốn nói. Triệu Lăng lúc này đi tới phía nàng.
Diệp Xu đặt chậu nước xuống, xoa xoa hai bàn tay
"Chủ nhân đọc sách cả buổi chiều, nhưng chỉ nhìn chằm chằm một trang duy nhất, không lật giở sang trang khác." Triệu Lăng hạ giọng nói, sau đó khẽ cúi người hành lễ với Diệp Xu, xoay người nhanh chóng rời đi..
Bạn cần đăng nhập để bình luận