Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 372: Chương 372

Lý Lập Minh vui mừng gật đầu, vô cùng hy vọng bọn họ có thể cải thiện, làm ra mì dương xuân ngon cho ông ta ăn.
....
Diệp Xu và Tống Thanh Từ đã thống nhất, ngày mai sẽ xuống núi rời khỏi phái Hoa Sơn, cầm kiếm phổ chạy về Lăng Vân bảo. Còn việc nên làm cái gì sau khi trở lại Lăng Vân bảo, Diệp Xu hỏi ý kiến của Tống Thanh Từ đầu tiên.
"Cứu mẹ và em trai của nàng an toàn là được, còn lại không cần quan tâm." Tống Thanh Từ bày tỏ quan điểm của mình.
Diệp Xu kinh ngạc vì Tống Thanh Từ thế nhưng không có đầy đủ 'kế hoạch thu mua', nàng nhịn không được nói ra ý nghĩ thu mua này cho Tống Thanh Từ nghe.
Tống Thanh Từ nghe Diệp Xu nói muốn hắn lấy danh nghĩa con rể, thay thế cho Diệp Hổ, cuối cùng cướp lấy Lăng Vân bảo, nhịn không được cười rộ lên.
"Lúc trước nàng nghĩ ta như vậy? Mưu đồ gia sản của nàng sao?" Tống Thanh Từ nhìn chằm chằm Diệp Xu.
Diệp Xu xấu hổ gãi gãi đầu: "Ta cũng không biết mục đích chàng giấu diếm thân phận ở bên cạnh ta, không tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung."
"Ta đối với Lăng Vân Bảo có vài phần hứng thú, cũng không phải vì chuyện này." Tống Thanh Từ nói.
Diệp Xu tò mò nhìn Tống Thanh Từ, chờ hắn nói tiếp.
"Tò mò thân phận cha nàng, ông ấy không giống một người giàu có bình thường." Tống Thanh Từ nhìn vào mắt Diệp Xu, đồng tử như một hắc động không đáy: "Người của ta điều tra được Lăng Vân Bảo vốn là của tài chủ tên là Diệp Hổ, gầy cao, trên mặt có nốt ruồi đen, một người nam nhân gần năm mươi tuổi, đây là bộ dạng của ông ấy hai mươi năm trước."
Diệp Xu sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tống Thanh Từ thế nhưng hoài nghi đến thân phận của Diệp Hổ. Diệp Xu không khỏi cảm khái lực quan sát mạnh mẽ của Tống Thanh Từ.
"Nghĩ gì vậy?" Tống Thanh Từ tinh mắt quan sát sự phân tâm của Diệp Xu.
"Chàng thật lợi hại." Diệp Xu khen ngợi.
Tống Thanh Từ cười rộ lên: "Lời này ta đã sớm nghe qua."
"Vậy thì không giống, lần này là ta thật lòng."
"Đúng vậy, trước kia đều là giả, nàng nói cái gì giỏi quá, thô to, đều là lừa gạt." Tống Thanh Từ nhìn thấu lại nói rõ.
Diệp Xu lập tức đỏ mặt, Tống Thanh Từ không đề cập tới nàng cũng không nhớ ra, bây giờ nghĩ lại, thật sự rất xấu hổ.
"Ta cảm thấy tương lai nếu có cơ hội, chuyển Lăng Vân bảo vào dưới trướng Dương cung, cho chàng sử dụng sẽ rất tốt, Bách Hiểu Đường rất có tác dụng." Diệp Xu chuyển chủ đề, cố gắng nghiêm túc nói.
"Của hồi môn?" Tống Thanh Từ nhướng mày.
Diệp Xu sửng sốt: "Tại sao lại liên quan đến của hồi môn?”
Tống Thanh Từ cười, giữ chặt tay Diệp Xu, vừa định kéo người của nàng lại gần trong ngực hôn một cái. Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động lạ, Tống Thanh Từ nhíu mày, sau đó buông tay Diệp Xu ra.
Tống Thanh Từ đi thẳng đến cửa sổ phía sau, Diệp Xu đi theo sau và nhìn thấy hai con rắn có hoa văn ba màu đen vàng trắng đang bò dưới gốc cây ngô đồng.
Diệp Xu liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Vương Cẩm Xà: "Con rắn này không có độc."
Trong lúc nói chuyện, trên đỉnh cửa sổ đột nhiên rơi xuống một cái, có chút bất ngờ không kịp đề phòng, Diệp Xu bị hoảng sợ, theo bản năng tựa vào trong ngực Tống Thanh Từ.
"Xem ra có người muốn đuổi chúng ta đi." Tống Thanh Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Diệp Xu.
"Vậy ta sẽ không đi." Diệp Xu khôi phục tinh thần nhảy ra ngoài cửa sổ, bảo Trang Phi cầm một cái sọt trúc, bắt cả ba con rắn vào. Nàng quay đầu cẩn thận tìm kiếm trong sân, tìm được hai con nữa.
Gậy ông đập lưng ông.
Diệp Xu mang theo chiếc giỏ đựng rắn đi tới, chuẩn bị hỏi Tống Thanh Từ xem nàng nên đưa những con rắn này cho ai. Tống Thanh Từ có nhiều ảnh vệ bên cạnh như vậy, chắc là sẽ biết chuyện này là do ai gây ra.
"Lý Lập Minh."
Diệp Xu không kịp mở miệng, Tống Thanh Từ chủ động nói ra.
Diệp Xu đáp ứng, giao chuyện này cho Trang Phi đi làm.
Vào đêm, vừa qua giờ Tý.
Hướng tây nam bỗng nhiên truyền đến một tiếng người nam nhân gầm nhẹ, sau đó chính là thanh âm rút kiếm chém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận