Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 376: Chương 376

“Ba năm trước, ta từng đến nước Thục với Phương trưởng lão, vừa vặn gặp phải chưởng môn của Đường Môn đang chuẩn bị tiệc thọ, tình cờ nhìn thoáng qua Đường vũ, nghe người ta nói nàng ta là Đại tiểu thư của Đường Môn mới nhìn nhiều hơn mấy lần, ta đương nhiên nhớ kỹ.” Lúc Ngô Hàn giải thích lời này, đáy mắt thoáng hiện lên một chút áy náy.
Có lẽ người khác không chú ý đến, nhưng Diệp Xu lại nhìn thấy. Ba năm trôi qua, Ngô Hàn có thể nhớ rõ ràng gương mặt của một nữ hài mà hắn ta chỉ mới nhìn thấy một lần, hơn nữa nữ hài này rất xinh đẹp, tám phần là lúc đó hắn ta đã vừa gặp đã yêu người ta rồi.
“Thế nhưng chính tà không chung đường, Nhị sư huynh đáng thương chỉ có thể giấu tình ý vào tận đáy lòng, chỉ có thể trằn trọc trong đêm dài yên tĩnh, len lén nhớ lại gương mặt đã từng gặp hết lần này đến lần khác. Ài, tình yêu nghiệt ngã, thật đáng thương mà.”
Trên đường trở về, Diệp Xu không khỏi tán dóc với Tống Thanh Từ, thổn thức xúc động một hồi.
“Không đáng thương bằng ta.”
Tống Thanh Từ tiếp một câu có thể khiến Diệp Xu nghẹn họng, còn cố tình dùng ánh mắt trách móc nặng nề mà đặc biệt nhìn chằm chằm vào nàng.
“Chí ít cô nương kia không lừa gạt rằng nàng ta thích hắn ta, không khiến hắn ta gửi gắm tình ý sai người.” Tống Thanh Từ dường như sợ Diệp Xu không hiểu rõ được, sau đó còn lên tiếng giải thích.
Chuyện này xem như không thể lật bài được đâu.
Diệp Xu xấu hổ cười cười, xoay người muốn bỏ chạy, nhưng thoáng cái đã bị Tống Thanh Từ túm sau áo kéo về.
“Nàng không nên nói gì đó với ta sao?” Tống Thanh Từ từ trên cao nhìn xuống Diệp Xu một cách bễ nghễ, bởi vì do sắc mặt nghiêm túc và giọng nói lành lạnh trong một khắc này của hắn khiến người ta cảm thấy âm u tĩnh mịch.
Diệp Xu cảm thấy Tống Thanh Từ đang cắn trả lại bản thân nàng, hình như hắn muốn đòi lại từng món nợ oan ức mà trước kia hắn từng chịu từ trên người nàng.
Diệp Xu hít sâu một hơi, lập tức ôm lấy Tống Thanh Từ, kề sát vào lồng ngực hắn.
“Ta xin lỗi mà!”
Môi Tống Thanh Từ khẽ mấp máy, lời vốn muốn tiếp tục nói ra lại nuốt trở về. Hắn rũ mắt nhìn con chim cút đang làm nũng trong ngực, cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“Khụ ——” Lục Mặc thấy Tống Thanh Từ và Diệp Xu rời đi rồi, vốn đuổi theo muốn nói lời cảm tạ, lại không đúng lúc nhìn thấy một màn này, hắn ta xấu hổ ho khan một tiếng. Lục Mặc đỏ mặt cúi đầu giả vờ nhìn mặt đất, không dám nhìn về phía hai người, lúc này đi cũng không được mà ở lại cũng chẳng xong.
Diệp Xu sợ đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực Tống Thanh Từ, kết quả nàng vừa động đã lập tức bị dội ngược trở về, bởi vì cánh tay của đại ma đầu đang ôm chặt lấy đằng sau eo của nàng.
Tống Thanh Từ lạnh nhạt nghiêng đầu nhìn về phía Lục Mặc.
Lục Mặc lập tức hiểu ra, bản thân phải đi rồi.
“Quấy, quấy rầy rồi!”
Không ngờ Đại sư huynh tao nhã như ngọc của phái Hoa Sơn cũng có lúc nói lắp, vẻ mặt ngượng ngùng mà chạy đi.
Người có liên quan cũng chẳng thẹn thùng, da mặt dày lắm, ngươi trốn gì mà trốn.
Sau đó, lại có thêm hai đệ tử của phái Hoa Sơn đi ngang qua, gần như cũng giống hệt như Lục Mặc.
Có lẽ Diệp Xu có thể tưởng tượng được những người này sẽ bàn tán ở sau lưng về hai người bọn họ như thế nào. Chắc chắn không có lời tốt đẹp nào đó, có lẽ cẩu nam nữ đã xem như là từ miêu tả đẹp nhất rồi.
Diệp Xu buồn bực ở trong lòng Tống Thanh Từ một lát nữa mới được thả ra. Trong lúc này, nàng đã trải qua những trạng thái tâm lý sợ hãi, căng thẳng, xấu hổ và nhẫn nại, chờ đợi, bình tĩnh, không sao cả rồi rất tốt.
Cuối cùng, lúc ra khỏi lồng ngực của Tống Thanh Từ, nàng đã ở trạng thái tâm hồn siêu thoát, da mặt lại dày thêm một lớp nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận