Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 377: Chương 377

Lúc hai người nắm tay nhau trở về thì tình cờ gặp Lý Lập Minh và vài tên trưởng lão cùng sư phụ của phái Nga Mi đang vội vàng đi đến trước mặt bọn họ.
Rõ ràng đám nam nữ trung niên này rất không thân thiện, bọn họ đều nhìn hai người Diệp Xu với ánh mắt cực kỳ khinh thường.
“Các ngươi——” Lý Lập Minh giống như đã gặp phải thứ gì vô cùng ghê tởm vậy, ông ta nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt của hai người: “Đồi phong bại tục!”
Diệp Xu thật sự không vừa mắt Lý Lập Minh, cố tình giơ bàn tay cùng đan mười ngón với Tống Thanh Từ lên: “Đây là đồi phong bại tục sao?”
“Giữa ban ngày ban mặt, đây không phải bại hoại mỹ tục thì là cái gì!” Lý Lập Minh thấy Diệp Xung cũng không cảm thấy thẹn mà còn rêu rao với bọn họ, quả nhiên là ả yêu nữ không biết xấu hổ.
Tống Thanh Từ bỗng nhiên khom người, khẽ hôn một cái lên gương mặt của Diệp Xu, sau đó trong ánh mắt khiếp sợ đến mức há hốc mồm của mọi người, hắn lạnh nhạt lên tiếng uốn nắn cách nói của bọn họ: “Đây mới xem như là đồi phong bại tục.”
Diệp Xu sững sờ ngửa đầu, như bị sét đánh mà nhìn Tống Thanh Từ, nàng muốn rút lại câu nói “tâm hồn siêu thoát” lúc trước kia. Nàng còn chưa đủ bình tĩnh, Tống Thanh Từ học giỏi hơn nàng về phương diện này rất nhiều.
Trong mắt Tống Thanh Từ tràng ngập ý cười, cụp mắt quay lại nhìn Diệp Xu rồi nắm chặt lấy tay nàng. Ánh mắt đó dường như rất điên cuồng ngang ngược mà ám chỉ Diệp Xu rằng: “Đến đây đi, chúng ta cùng đến làm một đôi cẩu nam nữ kiêu ngạo nào!”
Diệp Xu nghẹn họng không nói gì, lại lần nữa không có cách nào để hình dung tâm trạng của bản thân.
Lý Lập Minh và vài vị trưởng lão khác đều hoàn toàn không ngờ được, sau cùng người làm ra hành động khiến người ta sợ hãi không phải là Diệp yêu nữ, mà là tên thư sinh bình thường trông có vẻ văn văn nhã nhã, rất ấm áp kia. Trước đây, bọn họ còn khó hiểu, tại sao một công tử hầu môn ôn hòa như vậy lại ở cùng với yêu nữ như Diệp Xu, mà nay bọn họ xem như đã hiểu được, hai người này vốn dĩ là cá mè một lứa, cùng một loại, cùng một giuộc với nhau.
Đám người Lý Lập Minh vô cùng tức giận, bọn họ đều cho rằng cảnh tượng mà bọn họ nhìn thấy lúc nãy quá mức ô uế, đến mức có cảm giác như mắt sắp bị mù.
“Sao một nam nhân phản tặc như vậy lại ở trong phái Hoa Sơn, bôi nhọ ngưỡng cửa chứ?” Sau khi Tuệ Thông sư thái của phái Nga Mi nheo mắt đánh giá Diệp Xu, rồi liếc mắt nhìn sang Tống Thanh Từ, nét mặt lập tức lộ ra vẻ chán ghét mà đề nghị Lý Lập Minh đuổi hai người này ra khỏi phái Hoa Sơn ngay lập tức. Nếu không những khách nhân ở lại như bọn họ đây chắc chắn sẽ không tiếp tục ở lại Hoa Sơn nữa, để tránh bị khí bẩn nhiễm lên toàn thân.
“Lúc này tranh luận đến mặt đỏ tía tai, cứ nhất định muốn bàn về đức hạnh đúng sai. Chuyện các ngươi phái đệ tử thả rắn ở chỗ ta ở, muốn ngụy trang thành người của Đường Môn đánh lén, khiến ta sợ hãi mà rời đi, sao các ngươi không tranh luận kỹ lưỡng một phen nhỉ?”
Diệp Xu không quên nhắc nhở Lý Lập Minh rằng, lúc trước là phái Hoa Sơn bọn họ tuyên bố muốn bày tỏ lòng cảm tạ, chủ động mời nàng đến ở lại. Mà bây giờ phương thức thể hiện lòng biết ơn của phái Hoa Sơn đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Sau khi sư phụ của phái Nga Mi và hai vị trưởng lão của những môn phái khác có mặt ở đây nghe thấy lời nói này, đều nhìn về phía Lý Lập Minh với ánh mắt kinh ngạc.
Lý Lập Minh nhíu mà khiển trách Diệp Xu nói bậy, lập tức cười làm lành, tiếp đón các vị trưởng lão rời đi: “Chúng ta không thể nói lý lẽ với ả yêu nữ này, xin lỗi đã ảnh hưởng đến tâm tình của chư vị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận