Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 380: Chương 380

Trang Phi phụ trách trông coi lửa của lò nướng, lúc này không thể dùng củi để nhóm lửa, một khi lửa bén rồi thì sẽ rất khó kiểm soát nên nhất định phải dùng than.
Diệp Xu đánh trứng, chuẩn bị hạt mè xong xuôi rồi thắp hai nén hương ở trên lư hương. Nàng dặn dò Trang Phi, lúc nén hương thứ hai cháy được một nửa thì phải quét trứng hai lần rồi rắc mè lên bánh.
Trong khi nướng bánh trung thu chân giò hun khói, Diệp Xu chuẩn bị nhân ngũ cốc và nhân lòng đỏ trứng muối. Sau khi bọc bánh xong, nàng bỏ vào khuôn để ép thành hình, lúc gần làm được một nửa thì bánh trung thu chân giò hun khói trong lò nướng đã dậy mùi thơm. Sau khi Trang Phi quét trứng lên rồi nướng thêm một lát nữa, mẻ bánh trung thu đầu tiên đã được nướng xong.
Vỏ ngoài của bánh trung thu có màu vàng nâu, cầm lên hơi cứng, lúc ăn giòn mà không bị bở. Cắn lớp vỏ bên ngoài thì thơm ngon vừa miệng, lúc ăn đến phần nhân, mùi thơm của chân giò hun khói ngào ngạt, mặn ngọt không ngấy, nhưng nếu ăn cùng với nước hoa quả chua ngọt và nước trà thì mùi vị sẽ ngon hơn nhiều.
Mặc dù bánh trung thu chân giò hun khói để nguội cũng ăn ngon, nhưng ăn lúc còn nóng thì hương vị mới ngon nhất, càng khiến người ta có dư vị lâu hơn, cảm giác hoàn hảo đến mức tận cùng.
Diệp Xu bỏ bánh trung thu vào một chiếc giỏ trúc nhỏ, phía trên bọc bằng vải gai màu trắng, sau đó nàng bảo Trang Phi nhanh chóng đưa sang cho Phong Lễ Hòa, bảo hắn ta ăn lúc còn nóng.
Diệp Xu lại tự mình bưng một khay đựng sáu cái bánh trung thu đi đưa cho Tống Thanh Từ. Hắn đang đọc sách ở trong phòng, nhìn thấy Diệp Xu đến thì lập tức đặt sách xuống, đứng dậy đi qua.
Tống Thanh Từ cầm lấy bánh trung thu còn nóng hổi, cúi đầu cắn một miếng nhỏ, sau khi nhìn thấy nhân ở bên trong thì hắn không tiếp tục ăn nữa.
“Cái người nói ta làm cái gì cũng sẽ ăn kia, có phải bây giờ đã hối hận rồi hay không?”
Sau khi Diệp Xu cười nhạo Tống Thanh Từ thì vươn tay đẩy khay bánh đến trước mặt Tống Thanh Từ, bảo hắn đừng ăn. Lát nữa còn có nhân ngũ cốc, bên trong có nhân hồ đào, hạt dưa, hoa quế, hạnh nhân, nhân hạt thông, còn có mứt hoa quả chua ngọt, nàng đảm bảo hắn sẽ thích ăn.
“Nhân bánh này rất thơm, trước kia ta thật sự chưa bao giờ nếm thử.” Tống Thanh Từ cắn thêm một miếng nữa, miếng lớn hơn lúc trước. Sau khi ăn vào miệng, hắn hơi gật gật đầu, trông có vẻ cũng không ghét bỏ.
Diệp Xu cũng cảm thấy thật thần kỳ, Tống Thanh Từ dường như chỉ cần ăn đồ nàng nấu thì không hề chán ghét đến như vậy. Đây cũng thật sự không phải nàng tự luyến, xét từ trong khoảng thời gian ở chung này, sự thật đúng là như vậy.
“Có phải lần đầu tiên chàng nhìn thấy ta đã rất thích ta rồi, thích đến không chịu nổi, cho nên bất kể ta nấu cái gì thì chàng đều nể mặt mà ăn hay không.” Diệp Xu nhíu mày, nửa đùa nửa thật nói với Tống Thanh Từ, rất có phong thái nữ lưu manh đùa giỡn nam nhà lành.
Tống Thanh Từ ngước mắt, dời mắt từ bánh trung thu sang trên người Diệp Xu.
“Lần đầu tiên gặp mặt...” Tống Thanh Từ có chút suy tư, dường như đang nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.
Diệp Xu cảm thấy trong nụ cười này của Tống Thanh Từ có lời khác, mới bảo hắn thoải mái nói ra.
“Nàng nghe lời nói thật không?”
“Đương nhiên.” Bản thân Diệp Xu cũng cầm lấy một cái bánh trung thu lên ăn, nàng ăn cơm không giống như Tống Thanh Từ, vừa cắn là há miệng lớn, phát âm không rõ ràng mà đồng ý.
“Ta muốn giết nàng.” Tống Thanh Từ lập tức nói ra.
Diệp Xu sửng sốt, nụ cười trên mặt tức khắc biến mất, hai má phồng lên do ăn bánh trung thu chẳng khác nào con sóc đang ăn nhìn Tống Thanh Từ với vẻ oán hận.
“Nhưng mà nàng rất thông minh, chưa từng cho ta lý do để giết nàng.” Tống Thanh Từ bổ sung thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận