Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 381: Chương 381

“Tống công tử giết người còn muốn lý do sao?” Diệp Xu bất mãn làu bàu.
“Một, vào phòng thay quần áo, nàng không chạy. Hai, ta hỏi tên họ của nàng, nàng cũng không xem như là nói dối. Còn nữa, dáng vẻ nàng vật lộn để nấu cháo rất đáng thương.”
“Cho nên chàng không giết ta, còn ăn cháo của ta là bởi vì ta đáng thương sao?” Diệp Xu nâng cao giọng chất vấn.
“Ta tốt bụng mà.” Tống Thanh Từ cười nói, hoàn toàn không keo kiệt mà khen ngợi bản thân hắn.
Trong lòng Diệp Xu trợn trắng mắt, đại ma đầu lại có thể tuyên bố bản thân thiện lương, đúng là trò cười lớn nhất trong giới võ lâm hiện giờ.
Tự kỷ, không biết xấu hổ.
“Có điều, sau khi cháo vào miệng thì ta quả thực có thể nuốt xuống.” Sau khi Tống Thanh Từ quan sát sắc mặt khó chịu của Diệp Xu thì thân thiện nói thêm một câu, xem như khen ngợi tay nghề nấu ăn của Diệp Xu. Hắn không quên giải thích với nàng rằng, khi đó đồ ăn có thể khiến hắn nuốt được rất ít ỏi.
Diệp Xu uốn éo cơ thể rồi ngồi thẳng dậy. Nếu lật lại nợ cũ, thực ra Diệp Xu rất tò mò về chuyện kia ở Pháp Hoa tự, nguyên do tại sao Tống Thanh Từ nhất định phải “tắm máu”.
Nàng vẫn luôn không hỏi Tống Thanh Từ về vấn đề nhạy cảm này, cho dù là bây giờ, nhưng Diệp Xu vẫn cảm thấy bản thân vẫn phải chọn lựa lời một cách cẩn thận. Ngược lại không phải vì nàng vẫn đang sợ Tống Thanh Từ sẽ giết mình, vì Tống Thanh Từ đã sớm đồng ý không lấy mạng nhỏ của nàng, mà thật ra Diệp Xu xuất phát từ sự tôn trọng.
Diệp Xu cảm thấy Tống Thanh Từ chắc chắn có một quá khứ mà hắn không thể quay đầu lại, đây là nàng cân nhắc tổng kết một cách hợp tình hợp lý từ tính tình lạnh nhạt đến gần như chán đời của hắn, cộng thêm bệnh kén ăn và kinh nghiệm “chém giết” lúc còn nhỏ mà Tống Thanh Từ từng thể hiện ra mà có được.
“Ta nhìn ra rồi, chuyện kia ở Pháp Hoa tự là chàng cố tình thiết lập để dẫn những người võ lâm này cắn câu.”
Sau khi Diệp Xu khéo léo nói ra một câu thì quan sát sắc mặt của Tống Thanh Từ, quả nhiên nàng phát hiện sắc mặt của hắn lạnh lùng sa sầm, khiến người ta có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
Tống Thanh Từ im lặng một lát, sau đó mới đặt tay lên mu bàn tay của Diệp Xu: “Xem ra nàng còn chưa hiểu rõ ta.”
“Cho nên?” Diệp Xu muốn biết lời nói tiếp theo của Tống Thanh Từ, thậm chí trong lòng nàng bắt đầu suy nghĩ xem có phải chuyện tình yêu của bọn họ đến đây là kết thúc, xảy ra một màn chia tay nhanh nhất trên lịch sử giang hồ hay không.
“Sau này, nàng có thể đi cùng ta nhiều hơn, ở chung với ta nhiều hơn. Nếu thời gian ở chung ban ngày không đủ, buổi tối cũng được.” Tống Thanh Từ nói cho Diệp Xu với sắc mặt nghiêm túc, hắn có thể gắng gượng chịu đựng Diệp Xu nằm trên giường nhỏ của hắn mà lải nhải đến bình minh.
Diệp Xu nhìn Tống Thanh Từ với vẻ ngạc nhiên không thôi, nàng chưa từng gặp người nào chiếm lợi còn ra vẻ khoe mẽ như vậy: “Ai nói ta muốn ở cùng chàng vào ban đêm, ai muốn ở trên giường chàng cằn nhằn đến bình minh. Chàng suy nghĩ nhiều rồi, thật đấy.”
Tống Thanh Từ nghe xong câu trả lời của Diệp Xu thì không hề lên tiếng, cúi đầu ăn bánh trung thu.
Diệp Xu dừng lại một lát, phát hiện có chỗ nào không đúng. Cảnh tượng nàng “lải nhải đến bình minh” này từ đâu mà ra? Tám phần là chuyện mà nàng làm ra tối ngày bị trúng dược kia, đúng là mất mặt.
Bỏ đi, nếu Tống Thanh Từ không muốn nói thì nàng cần gì ép hỏi. Diệp Xu cảm thấy bản thân phải tin tưởng vào trực giác phán đoán của mình, theo như hiểu biết của nàng về Tống Thanh Từ, hắn tuyệt đối không phải là một người xấu tội ác tày trời. Nhưng hắn cũng đáng mặt cái tên đại ma đầu kia, hung ác lên thì thật sự không ai bằng. Nói tóm lại, xem như là nhân vật vừa chính vừa tà đi.
Diệp Xu đi nhờ Triệu Lăng đi gánh một ít nước giếng sâu đến .
Bạn cần đăng nhập để bình luận