Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 382: Chương 382

Nước giếng sâu tương đối lạnh, dùng nó để pha trà quýt chua mật ong, chua ngọt lành lạnh, uống vào mới gọi là sảng khoái.
Lúc Diệp Xu đưa trà ngon mới pha xong đến trước mặt Tống Thanh Từ, hắn đã ăn được một nửa bánh trung thu, đúng lúc ăn đã hơi cảm thấy hơi ngấy, uống một ngụm trà hoa quả, vị “chua ngọt dễ chịu” làm dịu đi vị “mặn, khô và giòn”.
Sau khi Tống Thanh Từ im lặng ăn xong hết cái bánh trung thu chân giò hun khói một cách nhã nhặn thì đi rửa sạch tay. Trong lúc lau tay bằng khăn lụa trắng, hắn vừa lên tiếng.
“Nàng có biết mỗi lần võ lâm xuất hiện một tên bại hoại sẽ hại chết bao nhiêu người vô tội không?”
Diệp Xu có chút mù mờ về câu hỏi này mà hỏi lại câu trả lời của Tống Thanh Từ.
“Ba người rưỡi.”
Diệp Xu kinh ngạc, số liệu này lại có thể chính xác đến một nửa: “Chàng dựa vào đâu mà nói thế?”
“Bách Hiểu Đường.” Tống Thanh Từ nói.
Diệp Xu càng ngạc nhiên hơn, nàng nhìn Tống Thanh Từ với vẻ ngờ vực.
“Sao lại nhìn ân nhân của nàng như thế?” Tống Thanh Từ cố ý dùng ngón tay nâng cằm Diệp Xu lên, ngón tay trêu chọc, xem như là quà đáp lễ cho việc nàng đùa giỡn lúc trước.
Diệp Xu bừng tỉnh hiểu ra, trước kia Tống Thanh Từ từng mua tin tức từ chỗ Bách Hiểu Đường. Cho nên “ba người rưỡi” này là thông tin mà Bách Hiểu Đường thống kê ra được, thật sự không ngờ rằng, hắn đường đường là Cung chủ của Thăng Dương Cung lại có thể từng là khách nhân của Bách Hiểu Đường.
“Tin tức này đáng tin được bao nhiêu?” Diệp Xu nghi ngờ tính chân thật của số liệu.
“Bách Hiểu Đường phát triển lớn mạnh đến mức như ngày hôm nay, quả thực có năng lực này. Tin tức này khiến ta tốn một nghìn lượng hoàng kim.”
Tống Thanh Từ đang gián tiếp nói cho Diệp Xu rằng, đáp án mà Bách Hiểu Đường cho hắn đương nhiên sẽ không chỉ đơn giản là “ba người rưỡi” như vậy.
“Nếu nàng có chút hứng thú thì ngày khác theo ta về Thăng Dương Cung, ta sẽ bảo người ta đưa đáp án cho nàng xem.”
Diệp Xu gật gật đầu, nàng hiểu rõ nếu đáp án này có thể khiến Tống Thanh Từ chấp nhận thì Bách Hiểu Đường chắc chắn cũng có đủ chứng cứ thuyết phục.
“Vậy việc tắm máu Pháp Hoa tự thực ra là để diệt trừ rác rưởi trong võ lâm ư? Sao chàng biết được tất cả bọn chúng đều là rác rưởi của võ lâm, có thể vẫn còn một số kẻ đến góp vui.”
“Cho nên không phải tất cả đều chết.” Tống Thanh Từ cố ý nhìn thoáng qua Diệp Xu: “Chẳng hạn như nàng.”
Diệp Xu bỗng nhiên có chút chột dạ, thực ra bàn về bại hoại võ lâm thì nàng sẽ đứng đầu sóng ngọn gió.
Mặc dù nàng không phải nguyên chủ, nhưng số người mà nguyên chủ đánh đánh giết giết đã vượt qua “ba người rưỡi” từ lâu rồi. Có lẽ bây giờ Tống Thanh Từ bị dáng vẻ hiện giờ của nàng mê hoặc nên mới cảm thấy nàng tốt, Nhưng một mai sau này hắn điều tra gốc gác của nàng, biết được những chuyện mà nguyên chủ đã làm trước kia, có phải Tống Thanh Từ sẽ “tắm máu” nàng ngay lập tức hay không?
Diệp Xu vô cùng nóng ruột mà gãi gãi tai, tuy rằng Tống Thanh Từ từng bảo đảm sẽ không giết nàng, bảo vệ nàng cả đời bình yên, nhưng không dám đảm bảo sau khi hắn biết sự xấu xa của nàng sẽ bắt đầu quanh co vòng vèo chơi đùa nàng, thực sự khiến nàng muốn sống cũng không được mà chết cũng chẳng xong.
Diệp Xu rất muốn vạch rõ quan hệ giữa nguyên chủ và bản thân.
“Chàng có tin vào chuyện mượn xác hoàn hồn không?” Diệp Xu nói rõ ràng cho Tống Thanh Từ, chính là hồn phách của một người chuyển qua cơ thể của một người khác để sống.
Tống Thanh Từ liếc mắt nhìn Diệp Xu với vẻ nghiêm trọng: “Nàng sợ ta biết quá khứ của nàng sẽ tắm máu nàng sao?”
Tống Thanh Từ hoàn toàn đã nhìn thấu lòng dạ của nàng, hơn nữa hắn vừa hỏi ngược lại như vậy, trái lại khiến Diệp Xu không có cách nào nói tiếp nữa, cứ như thể nàng cố tình bịa ra một câu chuyện để giữ mạng cho mình vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận