Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 383: Chương 383

Diệp Xu kìm nén nỗi hoảng sợ, bất đắc dĩ ngước mắt nhìn trần nhà rồi thở dài.
“Nàng vẫn luôn kiêu ngạo, không giết kẻ yếu.”
Tống Thanh Từ vừa dứt lời, thấy tâm trạng của Diệp Xu vẫn khác thường thì đặc biệt đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Xu, xoay người từ phía sau ôm lấy Diệp Xu, gò má của hai người kề sát nhau.
“Nàng yên tâm, cùng lắm ta chỉ gột rửa tâm tư của nàng, đừng nói đến có “máu”. À, phải rồi, có lẽ lần đầu tiên sẽ có.”
Mặt Diệp Xu lập tức đỏ bừng, nàng giận giữ lườm Tống Thanh Từ.
“Ta nói lời này, chàng có thể sẽ không tin, rất nhiều chuyện trước kia thực ra không liên quan đến ta, cho dù dáng vẻ của người kia giống ta y như đúc, nhưng đó không phải là ta. Ta của bây giờ mới là ta.” Diệp Xu giải thích cho Tống Thanh Từ một cách lung tung.
“Ừ.” Tống Thanh Từ chấp nhận mà không hề có một câu phản bác hay hỏi lại nào, điều này ngược lại khiến Diệp Xu càng chột dạ hơn.
Ài, người như nàng chính là có ham muốn sống sót quá mạnh mẽ, luôn suy nghĩ rất nhiều.
“Nếu như—— ” Diệp Xu không kịp lên tiếng hỏi lại, miệng đã bị che kín, lúc cánh môi mềm mại ấm áp dán lên, còn mang theo mùi chân giò hun khói nhàn nhạt, khiến Diệp Xu bỗng có xúc động cắn ngược lại một miếng.
“Đừng có nếu như, cho dù trước kia nàng là con rệp hay là rắn rết, hoặc là yêu ma quỷ quái gì đó, ta đều muốn nàng.” Tống Thanh Từ hôn một chút rồi dừng lại, không hề “ức hiếp” Diệp Xu, hắn xoa xoa đầu rồi an ủi nàng.
Lúc đầu, Diệp Xu rất hưởng thụ sự an ủi, sau đó lại cảm thấy không đúng. Sao nàng lại thành con rệp, rắn rết, yêu ma quỷ quái rồi hả?
Tán gẫu với đại ma đầu đúng là có độc.
Diệp Xu phủi phủi xiêm y đứng dậy, trở về tiếp tục làm bánh trung thu. Lúc rời đi, nàng bưng năm cái bánh trung thu còn lại cho Triệu Lăng ở ngoài cửa.
“Ta nói cho ngươi, chàng ấy không lên tiếng, đương nhiên là cho phép ngươi ăn.” Diệp Xu dứt lời thì bước đi.
Triệu Lăng sửng sốt, cúi đầu nhìn bánh trung thu trong khay rồi lặng lẽ cầm lấy một cái lên ăn, vốn dĩ ban đầu hắn ta há to miệng gần như cắn hết một nửa, định nhanh chóng ăn hết. Nhưng sau khi hắn ta nhai nuốt miếng bánh trung thu đầu tiên, tốc độ cắn bánh trung thu của hắn ta rõ ràng đã chậm lại, ăn từng miếng từng miếng bình thường, nhai kỹ nuốt chậm.
Bên cạnh đó, lúc Trang Phi bưng bánh trung thu chân giò hun khói đến chỗ của Phong Lễ Hòa, vừa khéo Lý Lập Minh cũng đang nói chuyện với hắn ta về chuyện của Diệp Xu.
Biết Trang Phi đến, ông ta đương nhiên ngậm miệng, tạm thời không lên tiếng.
Trang Phi liếc mắt nhìn Lý Lập Minh, trực tiếp không đếm xỉa đến, cười nói cho Phong Lễ Hòa rằng trong giỏ trúc là bánh trung thu mà cô nương nhà nàng ấy tặng, cũng nhắc nhở bây giờ hắn ta tốt nhất nên ăn lúc còn nóng.
Phong Lễ Hòa đã mong ngóng từ lâu, vội vàng cầm lấy một cái bánh lên thưởng thức, vui vẻ đến mặt mày giãn ra, khen ngợi ngon miệng.
Sau khi Trang Phi đi rồi, Phong Lễ Hoa xoay người, phát hiện Lý Lập Minh đã nhìn mình, hắn ta nhận ra bây giờ không phải lúc thích hợp để ăn. Nhưng bánh trung thu đã bị hắn ta cắn một miếng rồi, lúc nãy Trang Phi còn đặc biệt dặn dò hắn ta ăn lúc còn nóng mới ngon nhất. Phong Lễ Hòa không muốn bỏ qua, chí ít hắn ta cũng phải ăn xong cái bánh cắn dở trong tay này.
Phong Lễ Hòa tiếp tục ăn miếng thứ hai, miếng thứ ba, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Lập Minh, lễ độ mời Lý Lập Minh cùng ăn. Hắn ta vốn tưởng rằng Lý Lập Minh đang oán trách về Diệp Xu với hắn thì chắc hẳn ông ta sẽ vô cùng ghét bỏ đồ ăn Diệp Xu làm. Cho nên “lời mời” của Phong Lễ Hòa chỉ là khách sáo một chút, vì để bản thân ăn bánh trung thu ngay trước mặt Lý Lập Minh một cách danh chính ngôn thuận mà thôi. Nhưng không ngờ rằng, sau khi hắn ta nói ra lời này, Lý Lập Minh do dự một chút, lại thực sự cầm lấy một cái bánh trung thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận