Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 386: Chương 386

Phong Lễ Hòa thực sự không nhịn nổi Lý Lập Minh nữa, phản bác lại ông ta một câu rồi phất tay áo rời đi.
“Đây ——” Lý Lập Minh bất đắc dĩ đưa mắt ra hiệu với Lục Mặc: “Xem hắn ta kìa, thực sự bị ả yêu nữ kia mê hoặc rồi.”
“Xin sư thúc chú ý lời nói.” Lục Mặc liếc mắt nhìn Lý Lập Minh với vẻ không vui, cũng phất tay áo rời đi theo.
Lý Lập Minh ngây người ra đó một hồi, rồi quay sang nhìn người đệ tử bên cạnh, ông ta tức giận đến nỗi tát một phát vào đầu hắn ta.
"Đồ ngu ngốc vô dụng, ta bảo ngươi tìm cách đuổi ả đi, chứ ai bảo ngươi thả rắn ra, thật đáng xấu hổ."
Người đệ tử bị đánh thấy rất khó hiểu, chuyện xảy ra lúc này thì có liên quan gì đến việc hắn ta thả con rắn ra chứ. Lúc trước hắn ta đã bị mắng vì chuyện này một lần rồi, giờ lại bị mắng nữa, rõ ràng là do sư thúc không có chỗ trút giận nên mới giận cá chém thớt với hắn thì có.
Quả đúng là đi theo đại sư huynh vẫn tốt hơn, sư huynh tuy có hơi lạnh lùng nhưng là người đi thẳng ngồi thẳng, chưa bao giờ chỉ vì không vui mà trút giận lên người xung quanh.
Đúng lúc này, có một sư đệ đến truyền tin, sư huynh mời hắn qua, hắn vui sướng chạy ngay đến chỗ Lục Mặc.
Sau khi Lục Mặc biết tin Lý Lập Minh đã cố tình gây khó dễ biết bao lần, hắn ta lại có hiểu thêm một điều mới về Lý Lập Minh. Lục Mặc bỗng nhớ tới lời mà Diệp Xu từng nói với mình, nghe một bên thì tăm tối, nghe hai bên thì sáng suốt, mắt thấy thì tin, hỏi trái tim mình. Hắn ta phải nhớ kỹ những lời này, từ nay về sau việc gì cũng phải quan sát nhiều hơn, động nhiều hơn, không thể phán xét đúng sai chỉ dựa trên lời nói của một nhà.
Lục Sơ Linh đặc biệt xuống bếp nấu súp rồi đi cùng Thích Vấn Điệp mang đến cho Lục Mặc.
“Mấy ngày nay đại ca làm việc vất vả quá, uống chút canh gà nhân sâm bồi bổ đi.” Lục Sơ Linh múc đầy một bát đưa cho Lục Mặc.
Thích Vấn Điệp ở bên cạnh vội vàng nói: "Sư tỷ đun canh từ tối qua đó, ta canh giúp suốt cả đêm."
Lục Mặc cười gật đầu, hắn hỏi Lục Sơ Linh có phải nàng tìm hắn có việc gì không.
Lục Sơ Linh tinh nghịch đảo mắt, giả vờ lắc đầu, rồi nàng ta đi tới phía sau Lục Mặc, đánh vào vai hắn ta.
"Ta đến để chăm sóc đại ca mà."
“Được, vậy hôm nay huynh muội chúng ta đừng nói đến chuyện của người khác.” Lục Mặc nhàn nhạt nói.
Lục Sơ Linh sững người một lúc, bàn tay đang đập vào vai Lục Mặc dừng lại.
Nàng ta không đáp lại lời của Lục Mặc mà dịu dàng mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Lục Mặc, để Lục Mặc nếm thử món canh nàng làm trước.
Lục Mặc cúi đầu nhìn bát canh hơi gợn những lớp váng dầu màu vàng, tuy không đẹp mắt nhưng mùi vị lại rất thơm ngon, dù sao cũng là muội muội nhà mình đích thân nấu, cho dù không ngon thì hắn cũng sẽ vẫn uống nó.
Lục Mặc tạm thời không động, chỉ quan sát.
"Sao vậy đại ca, mau uống đi." Lục Sơ Linh khó hiểu hỏi Lục Mặc.
"Ta sợ muội đang nhún nhường để nhờ vả." Lục Mặc nhìn chằm chằm thăm dò Lục Sơ Linh, Lục Sơ Linh bị hắn nhìn một hồi thì chột dạ.
Lục Sơ Linh thở dài, đành thẳng thắn thừa nhận nàng có việc mới tìm đến hắn.
Nàng ta ngượng ngùng do dự một lúc lâu, "Phong đại ca."
“Không.” Lục Mặc lập tức từ chối.
Lục Sơ Linh hơi bất ngờ, nàng ta bĩu môi nói với Lục Mặc với vẻ không thể tin được, " Muội vẫn chưa nói hết câu mà, tại sao huynh đã nói không được, huynh cũng đâu biết muội đang nói gì.
“Bất kể muội nói cái gì đi chăng nữa, thì chuyện liên quan đến Phong Lễ Hòa đều không được.” Lục Mặc nghiêm mặt nói.
“Đại ca thật vô lý.” Lục Sơ Linh tức giận bật dậy.
Lục Mặc cúi đầu nhặt những lá thư xếp chồng lên nhau trên bàn, mở ra kiểm tra, hoàn toàn phớt lờ những gì Lục Sơ Linh nói.
Lục Sơ Linh im lặng một hồi, thấy Lục Mặc chẳng hề có ý định dỗ dành nàng, nàng lại ngồi xuống bên cạnh Lục Mặc ôm lấy cánh tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận