Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 387: Chương 387

"Người duy nhất muội có thể dựa vào là đại ca mà, nếu đại ca không chịu giúp thì không ai giúp muội được nữa." Lục Sơ Linh nhìn Lục Mặc với ánh mắt đáng thương.
Lục Mặc thở dài, "Ta biết rõ muội có tâm tư gì với Phong Lễ Hòa. Trước kia trong lòng hắn không có người khác, muội muốn yêu hắn thế nào thì tùy muội. Bây giờ hắn đã có người trong lòng, muội phí thời gian làm gì."
"Nhưng người trong lòng hắn đã có người khác rồi, chuyện ồn ào ngày hôm qua tất cả mọi người đều biết. Hắn không nên tiếp tục lãng phí thời gian, nếu như vậy, chẳng phải muội còn có cơ hội sao?"
Từ trước đến nay Lục Sơ Linh luôn là một người kiêu ngạo. Nhìn khắp thế giới võ lâm, những nam nhân mến mộ lấy lòng nàng nhiều vô số kể, nhưng nàng chưa bao giờ để ý đến ai, ngoại trừ Phong Lễ Hòa.
Kể từ khi Lục Sơ Linh còn là một thiếu nữ, nàng đã rất ngưỡng mộ Phong Lễ Hòa, ao ước với sự ung dung tự tại của hắn và yêu thích sự tuấn tú tài giỏi của hắn ta.
Trước khi gặp hắn, Lục Sơ Linh chưa bao giờ biết rằng trên đời lại có một người đàn ông có thể sống vô tư mà lại được kính trọng như vậy. Mỗi lời hắn nói đều có đạo lý, đều là sự kết tinh của những kinh nghiệm. Đến giờ nàng vẫn nhớ từng lời Phong Lễ Hòa từng nói để an ủi nàng khi nàng khóc thầm vì bị phụ thân quở mắng hồi nàng mười lăm tuổi.
Đời người rất khó để tìm được một người tri kỷ, Lục Sơ Linh cảm thấy nếu đến cả dũng khí phấn đấu mà nàng cũng không có thì cuộc đời này của nàng sống uổng phí rồi.
Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng đỏ lên có chút bất bình, giọt nước mắt lăn dài trên má, đọng lại dưới cằm. Trước mặt đại ca của mình, nàng không cần phải giả vờ, muốn khóc là khóc.
"Đại sư huynh, giúp muội chuyện sư tỷ đi, đi nói chuyện mấy câu với Phong đại hiệp chẳng hạn, nói vài câu tốt đẹp về sư tỷ, huynh không thử thì sao biết được?" Tề Văn Điệp vội vàng xen vào nói giúp.
Đương nhiên, Lục Mặc không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt của Lục Sơ Linh, hắn thở dài gật đầu đồng ý. Nhưng hắn không đưa ra bất kỳ sự đảm bảo nào, mặc dù hắn không hiểu chuyện tình yêu, nhưng hắn biết rõ rằng tình cảm không thể gượng ép.
"Hơn nữa, hắn ta không phải người mà muội có thể cưỡng ép. Hắn thích nhất là sự tự do thoải mái, nếu muội ép buộc hắn, hắn sẽ rời bỏ ngay."
Có hai nguyên nhân mà đến giờ Phong Lễ Hòa vẫn ở lại phái Hoa Sơn, một là vì Xích Cước Song Hiệp đã chết ở đây, hắn phải ở đây với họ qua thất đầu và tìm một nghĩa trang để chôn cất họ. Lý do thứ hai là bởi vì Lục Mặc đã khiêu khích Đường Môn, Phong Lễ Hoà muốn giúp Lục Mặc tiêu diệt hoàn toàn Thập Nhị Độc Quái của Đường Môn trước khi rời đi.
Lục Sơ Linh gật đầu, nàng ta không muốn làm Lục Mặc khó xử, nàng chỉ muốn nhờ đại ca thăm dò lại ý tứ của Phong Lễ Hoà và thuyết phục hắn ta. Miễn là hắn ta không chỉ nhìn một mình Diệp Xu, Lục Sơ Linh cảm thấy rằng với điều kiện của mình thì có thể vẫn còn cơ hội.
"Đại ca không biết ăn nói, muội chớ tự kiêu vì mình xinh đẹp mà nghĩ rằng muội hơn người khác ở mọi mặt. Quả thật sẽ có một số nam nhân vì ngoại hình và gia cảnh mà đến với muội, nhưng dù vậy, muội cũng đâu nhìn đến họ. Muội chỉ nhìn qua rồi chẳng thèm quan tâm tới những thứ đó, lại còn lấy cái này làm căn cứ so đo mình hơn người, như vậy là sai rồi."
Trái tim của Lục Sơ Linh bị những lời của Lục Mặc làm cho chấn động.
Đúng vậy, đại ca nói hoàn toàn đúng. Ngay cả khi không có Diệp Xu, nàng vẫn khó lọt vào mắt của Phong Lễ Hòa. Trước khi Phong Lễ Hòa gặp Diệp Xu, hắn vẫn luôn độc thân, nhưng suốt nhiều năm hắn chưa từng có chút suy nghĩ nào với nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận