Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 388: Chương 388

Thấy Lục Sơ Linh có vẻ nghe lọt tai, Lục Mặc nói tiếp: "Nếu muội không bỏ được, vậy hãy học cách thay đổi vì hắn ta, xem có còn hy vọng hay không. Nếu không có, hà cớ gì nàng cứ phải u mê không tỉnh ngộ, có thời gian làm việc đó chi bằng muội nghiên cứu kiếm phổ nâng cao công lực.
Lục Sơ Linh ngoan ngoãn gật đầu, ghi nhớ lời khuyên của Lục Mặc. Nàng ta chắc chắn sẽ suy nghĩ về vấn đề này một cách cẩn thận, cố gắng thay đổi vì Phong Lễ Hoà.
Lục Mặc cúi đầu húp một ngụm canh gà, thật ra mùi vị canh gà cũng uống được, nhưng cũng không có gì đặc sắc. Nếu bảo nhạt, thì lại có một ít váng dầu nổi lên trên mặt canh, nói là đậm đà thì canh lại chẳng có một mùi vị gì, bởi vì có thêm nhân sâm nên còn kèm theo một ít vị đắng.
Lục Mặc ngửa cổ uống hết bát canh gà, chỉ uống như thuốc bổ.
Lục Sơ Linh vui vẻ múc đầy một bát khác cho Lục Mặc, hỏi hắn ta canh ăn có ngon không. Thấy Lục Mặc gật đầu, nàng ta cũng muốn nếm thử canh gà nên lấy một bát khác rót cho mình một nửa chén.
Lục Sơ Linh vừa múc một thìa cho vào miệng, thì đã lập tức cau mày, uống cũng không tệ, nhưng thực sự không ngon.
"Hình như đắng quá rồi, muội sai người đi chọn một con gà mới mổ ngon nhất, nấu suốt cả đêm, đáng ra phải tỏa hương ngào ngại mới đúng, sao lại thế này?"
Lục Mặc không biết nấu ăn, hắn không thể trả lời câu hỏi của Lục Sơ Linh được. Nhưng nếu Diệp Xu ở đây, nàng ấy sẽ có thể kịp thời giải đáp các câu hỏi của muội muội hắn.
"Đúng vậy, ta đã hỏi đầu bếp rồi mà, canh phải đun càng lâu thì mới càng ngon, rõ ràng là bọn ta đã nấu cả đêm mà." Thích Vấn Điệp lập tức bày tỏ sự nghi ngờ phụ họa theo Lục Sơ Linh.
“Ăn ngon là được rồi, cần gì phải quan tâm mùi vị.” Để an ủi Lục Sơ Linh, Lục Mặc uống nốt phần canh còn lại, uống từng bát từng bát, phải nói là uống rất dứt khoát.
Lục Sơ Linh thấy đại ca giữ thể diện cho mình như vậy thì vô cùng cảm động. Nàng mỉm cười ngọt ngào, cảm ơn Lục Mặc đã động viên nàng.
Lục Sơ Linh đảo mắt hỏi Lục Mặc: "Huynh đã đi đồng hành với Diệp Xu nhiều ngày rồi, nếu nàng ấy tự nấu ăn, huynh đã từng uống canh nàng ấy nấu chưa?"
“Từng uống rồi.” Lục Mặc trả lời.
Nghe vậy, tinh thần Lục Sơ Linh chợt tỉnh táo hẳn lên, nàng ta hỏi lại Lục Mặc: "Vậy canh nàng ấy làm như thế nào?"
"Rất ngon."
Lục Mặc đột nhiên nghĩ đến món canh củ cải tôm viên của Diệp Xu , không tốn nhiều công sức, không mất cả đêm nấu nướng. Nàng chỉ cần đun nóng dầu trong chảo, xào củ cải xắt nhỏ vài lần, sau đó thêm nước nóng rồi nấu tôm viên, chưa hết nửa nén hương mà món canh đã hoàn thành.
Trong canh có củ cải xanh bào sợi, tôm viên tươi ngon dẻo dai, củ cải bào mềm thanh mát ngon miệng, một ngụm canh mang theo vị củ cải đậm đà và tôm viên tươi thơm, vị mặn vừa phải, củ cải có vị hơi ngọt, không có vị cay của đất. Có canh thì cũng có cả đồ ăn kèm, món này ăn kèm với bánh màn thầu rất ngon, có thể khiến người ta nốc vơi nửa nồi.
Lục Sơ Linh nhận thấy sự khác biệt, khi nãy nàng ta hỏi Lục Mặc rằng đồ ăn nàng làm có ngon không, Lục Mặc chỉ gật đầu chứ không hề nói một lời nhận xét nào. Mà khi nói đến Diệp Xu, hắn đã bật thốt lên rất ngon. Đại ca của nàng rất ít khi nói cái gì quá hoàn hảo, từ "rất tốt" phát ra được miệng hắn được coi là đánh giá cực cao.
Lục Sơ Linh không khỏi cảm thấy thất vọng, nhưng nàng cũng hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Diệp Xu. Ngay cả đại ca cũng không thể không khen ngon, thế mới thấy đồ ăn nàng ấy nấu ngon đến mức nào, chẳng trách Phong đại ca lại thích đến như vậy.
Lục Sơ Linh cảm thấy, nếu nàng ta học nấu ăn từ khi còn nhỏ, trở thành một đầu bếp giỏi, nói không chừng giờ đây nàng đã có thể giam giữ được trái tim của Phong đại ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận