Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 390: Chương 390

Bức thư không nói tại sao Liễu Yên Yên chết, chỉ nói một câu, e rằng chỉ một mình Liễu Yên Yên biết nguyên nhân thực sự của cái chết, thế nhưng người chết trà nguội, nàng ấy sẽ không bao giờ có thể giải thích lý do thực sự cho mọi người được nữa.
Lục Mặc thấy câu này khá khách quan, chỉ có Liễu Yên Yên biết rốt cuộc tại sao nàng ấy chết. Có thể nàng đau lòng vì cái chết của Dương Phổ. Có thể là vì sự việc quá lớn, khiến nàng ấy quá xấu hổ. Đương nhiên, còn có một khả năng, nàng chết không phải vì tự sát, mà là bị người khác giết.
Lục Mặc đã làm theo lời của Diệp Xu, nghe nhiều sẽ hiểu, và bây giờ hắn đang dần học cách nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện hơn.
Sau khi xem xét tất cả các khả năng, Lục Mặc cảm thấy rằng bất kể khả năng nào, Liễu Yên Yên vẫn là một người đáng thương. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là câu chuyện được mô tả trong bức thư này thực sự là sự thật.
Để chứng minh điều này, Lục Mặc đã đưa bức thư cho Lý Lập Minh để xem hắn ta phản ứng thế nào.
Lý Lập Minh phải hỏi Lục Mặc rằng hắn ta có được một bức thư như vậy ở đâu.
Lục Mặc không trả lời mà chỉ hỏi Lý Lập Minh những gì trong thư viết có phải là thật không.
"Ta không biết ai đã bịa ra thứ này, rồi cố tình cho ngươi, ngươi tin đây là sự thật sao?" Lý Lập Minh cứng ngắc nhếch khóe miệng, và vỗ vai Lục Mặc, bảo hắn đừng suy nghĩ mù quáng.
Từ phản ứng của Lý Lập Minh, Lục Mặc biết, phải đến tám trên mười những gì được viết trong bức thư là sự thật.
"Nếu sư thúc không muốn nói sự thật, ta sẽ không làm khó sư thúc. Ta sẽ hỏi những trưởng lão khác, nếu không nữa thì sẽ đi hỏi tổ phụ của ta. Ông ấy hiểu ta nhất, ta xin ông ấy kể ra sự thật cũng dễ thôi. ” Lục Mặc nói xong, thì lấy lá thư ra khỏi tay Lý Lập Minh.
Lý Lập Minh không muốn bức thư này lọt vào tay bên thứ ba, đặc biệt là lão chưởng môn. Lão chưởng môn nghiêm khắc, nhưng lại rất thương cháu, còn với đám bọn họ thì lại chẳng hề khách khí.
Tất nhiên Lý Lập Minh chẳng muốn bị lão chưởng môn ra tay hà khắc khi ông ta đã trung niên rồi, vậy nên ông ta ngăn cản Lục Mặc không cho hắn đi.
"Những gì trong thư viết cũng không sai lắm, nhưng cha ngươi không tệ như trong thư. Hắn không có ý định làm hại Liễu Yên Yên và Dương Phổ. Nếu ông ta thật sự có lỗi gì, thì có lẽ là do ông ta đã thích sai người mà thôi, trao tình yêu cho nhầm người mà cứ khăng khăng một lòng, nên mới dẫn tới con đường xấu xa."
Lục Mặc gật đầu, không tranh cãi với Lý Lập Minh, hắn ta cầm bức thư và rời đi. Thấy vậy, Lý Lập Minh vội vàng đi theo Lục Mặc, khuyên hắn ta đốt bức thư. Nếu chưởng môn quay lại, ông ấy chắc chắn sẽ rất tức giận nếu biết chuyện này.
Có kẻ đang che đậy những gì đã xảy ra năm đó, đủ hiểu kẻ đó đang chột dạ. Kẻ chột dạ đương nhiên chính là kẻ đã làm sai khi đó.
Lục Mặc thực sự không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng sự thật là sự thật, không thể thay đổi.
Lục Mặc vừa đi mấy bước bỏ qua Lý Lập Minh thì đã lập tức thấy phiền muộn trong lòng, muốn đến phía sau núi Tru Quỷ Nhai một mình để yên tĩnh một lát. Khi đến nơi, hắn thấy Phong Lễ Hòa đang ở đó, nghĩ đúng là trùng hợp.
"Ta đang muốn tìm Phong đại ca."
"Có việc gì sao?”
Phong Lễ Hòa vội vàng cho miếng bánh trung thu giăm bông cuối cùng vào miệng, sau đó lau sạch vụn bánh. Hắn đến Tru Quỷ Nhai không có mục đích gì khác, chỉ vì nơi đây yên tĩnh, không có ai tới, hắn có thể một mình ăn vụng ở đây, yên tâm thưởng thức bánh trung thu mà Diệp Xu để lại.
Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, vẫn có người tới, không tới giành bánh trung thu với hắn là được.
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là đúng lúc đang buồn phiền, muốn tìm Phong đại ca để tâm sự.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận