Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 402: Chương 402

Sau khi Sở Nguyệt thay nam trang, son phấn trên mặt cũng lau sạch, nàng ta ngửa khuôn mặt mộc lên trời, trên người nàng ta không có hồng y như một bông hoa sen trong nước, mất đi rất nhiều khí thế kiêu ngạo sắc bén, khiến người ta gần như không nhận ra nàng ta là ai.
Diệp Xu thấy Sở Nguyệt tẩy trang, thì tương đương với dịch dung, cũng không cần lo lắng về việc nàng ta sẽ bị người ta nhận ra thân phận khi ngồi ở trước xe ngựa.
Sở Nguyệt căn bản không hiểu vì sao những người này lại đưa cả mình lên đường, nàng ta cũng không dám hỏi, chỉ có thể tạm thời nghe theo.
Mấy ngày sau, mọi người bình an đi đến Lư Châu.
Trong lúc này trên giang hồ nổi lên tin đồn, thánh cô của Hồng Liên Giáo mất tích. Mọi người bàn tán xôn xao, kể lại câu chuyện Sở Nguyệt mất tích hoặc bỏ mình rất đặc sắc.
Bọn họ không biết lúc mình nước miếng bay loạn đang bịa đặt lung tung thì “nam tử” ngồi ở bàn bên cạnh chính là đương sự của sự việc.
Sở Nguyệt bĩu môi, muốn hỏi Tống Thanh Từ và Diệp Xu rốt cuộc muốn “áp giải” nàng ta đến lúc nào, giương mắt thì lại thấy người chính diện đang tươi cười gắp thức ăn cho đối phương.
Dọc theo đường đi hai người thường xuyên như vậy, thường xuyên ngọt ngào dính nhau đến chết, không giữ lại đường sống cho người khác. Lại nhìn Trang Phi và Triệu Lăng đều đang cúi đầu yên lặng ăn cơm, như thể đã quen với cảnh tượng này từ lâu. Sở Nguyệt bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, lập tức thu hồi ánh mắt, cũng chuyên chú ăn cơm trong chén của mình.
Thực tế mấy ngày nay ở chung với Diệp Xu và Tống Thanh Từ cũng không tệ như trong tưởng tượng của Sở Nguyệt. Ngoại trừ Trang Phi có đôi khi dùng lời châm chọc nàng ta ra, thì những người khác ngay cả công kích nàng ta bằng lời nói cũng không có.
Có vẻ như nàng ta là bạn đồng hành của bọn họ, cùng ăn, cùng sống, không có gì khác. Thậm chí lúc Diệp Xu nấu cơm còn mang cho nàng ta một phần. Mấy ngày nay nàng ta đã nếm thử cháo tổ yến nhân hạch đào do Diệp Xu làm, trân châu, giăm bông, gà hầm bò, sườn cừu nướng, đậu xanh xào chay... Phải công nhận tất cả đều rất ngon.
Hiện giờ nàng ta bị bắt làm con tin, vội vàng lên đường, hơn mười ngày qua nàng ta vậy mà không gầy đi một chút nào, thậm chí trên mặt còn có thịt.
Sở Nguyệt thật sự là càng ngày càng không hiểu cách làm của những người này.
Sau khi ăn xong, mọi người về phòng nghỉ ngơi, lần này Sở Nguyệt được sắp xếp ở một mình một gian phòng, không ở chung với Trang Phi nữa.
Buổi tối, vẫn không nhịn được, lặng lẽ thò ra khỏi phòng, chạy ra ngoài.
Lúc này Diệp Xu đang ở trong phòng Tống Thanh Từ, cùng hắn nói về chuyện thế nhi của Kim Vạn Lượng bị diệt khẩu.
Lúc trước ở Hoa Sơn, bởi vì Xích Cước Song Hiệp chết thảm, trên tay Diệp Xu cũng không có chứng cứ xác thực, người chết mới là quan trọng nhất, cho nên nàng cũng không nói gì. Mà nay lại trở về thành Lư Châu, nơi nhà Kim Vạn Lượng sinh sống, Diệp Xu không khỏi nhớ lại.
“Ta cảm thấy chủ mưu đứng sau chuyện này là Hồ Phong, giống như chuyện của Xích Cước Song Hiệp, hắn ta đã xúi giục trùm thổ phỉ đến nhà họ Kim để diệt khẩu.”
Ánh mắt Tống Thanh Từ nghiêm túc chăm chú nhìn Diệp Xu, bảo nàng nói lý do.
“Tên trộm nói chân người nọ vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đi đường không được tự nhiên, vì vậy đã trả lại cho bọn họ kiếm của Lăng Vân Bảo ở Tứ An Đường. Những người không đi giày trong một thời gian dài sẽ cảm thấy khó chịu nếu đột nhiên đi giày, cho nên có thể thấy không thoải mái khi đi bộ. Vợ chồng Hồ Phong thích đi chân trần. Tứ An Đường luôn ỷ vào người đông thế mạnh ức hiếp người khác, người này có thể đoạt được kiếm từ chỗ Tứ An Đường, chứng tỏ võ công của hắn ta nhất định không thấp.
Còn nữa, việc này có thể có liên quan đến tiền lương thực năm đó Kim Vạn Lượng tham ô tiền cứu trợ thiên tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận