Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 405: Chương 405

Hơn nữa, sau khi bị bịt miệng giam giữ một đêm bọn họ mới có cơ hội nhìn thấy Tống Thanh Từ và Diệp Xu.
Hai người vừa mới tỉnh ngủ, nhìn các nàng với vẻ mặt biếng nhác rất khiến người ta tức giận.
Sở Nguyệt đương nhiên nghĩ rằng những ám vệ này là nhân mã của Diệp Xu, cho nên khi nhìn thấy Diệp Xu, nàng ta vừa mở miệng đã mắng: “Ngươi thật thâm độc! Có ám vệ mà không để lộ ra, chỉ vì gài bẫy để bắt ta! Chuyện này không liên quan gì đến Lâm cô nương, các ngươi thả nàng ta đi còn ta thì mặc cho các ngươi xử trí!”
Diệp Xu từ lúc nhìn thấy Lâm Nhược Lan, mới hiểu được nguyên nhân Tống Thanh Từ giữ Sở Nguyệt bên cạnh. Sau sự kiện Pháp Hoa Tự, Lâm Nhược Lan hẳn là đã âm thầm liên hệ với Hồng Liên giáo. Tống Thanh Từ đã biết tin tức này từ lâu, cho nên lúc Sở Nguyệt đưa tới cửa, hắn mới giữ lại mạng sống của nàng ta để làm mồi nhử bắt Lâm Nhược Lan.
Diệp Xu lười để ý tới Sở Nguyệt nói cái gì, chỉ quan sát Lâm Nhược Lan, nàng ta gầy hơn lần trước gặp ở Pháp Hoa tự rất nhiều.
“Ân oán giữa các ngươi không liên quan đến ta, ta chỉ thường xuyên bị người của Hồng Liên giáo quấy rầy, cho nên bất đắc dĩ phải đến giải độc.”
Khuôn mặt Lâm Nhược Lan lạnh như băng, lúc nói chuyện kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mắt không nhìn bất kỳ ai, dường như nàng ta đều xem thường mỗi người ở đây.
“Ta muốn nhờ Lâm cô nương giúp ta một việc.” Diệp Xu ngữ điệu ôn hòa nói.
Lâm Nhược Lan dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Diệp Xu, nàng ta cảm thấy rất kinh ngạc vì Diệp Xu lại dám nói ra những lời như vậy với mình.
“Diệp cô nương e rằng không hiểu lời ta vừa rồi, ta nói rồi, chuyện giữa hai người không liên quan gì đến ta. Tôi tuyệt đối sẽ không giúp các người làm chuyện xấu.”
“Ta chỉ muốn ngươi giúp ta cứu người, đây cũng không phải chuyện xấu.” Diệp Xu liếc mắt nhìn Sở Nguyệt bên kia: “Nếu ngươi thật sự không quan tâm đến nàng ta, cho dù bọn họ thường xuyên quấy rầy ngươi, với tính cách của ngươi cũng sẽ không nhận thỉnh cầu của người Hồng Liên giáo mà nguyện ý đến đây giúp nàng ta bắt mạch giải độc.”
Sở Nguyệt nghe nói như vậy tròng mắt khẽ động, ngược lại có chút cảm động.
Lâm Nhược Lan vẫn hếch cằm lên, không trả lời mà đột nhiên hỏi ra một câu hỏi khác.
“Căn bản là không có Thực Cốt Xuân Hương Cổ?”
Diệp Xu cũng không biết chuyện này, cho nên nàng nhìn về phía Triệu Lăng.
Triệu Lăng đờ đẫn liếc mắt nhìn Lâm Nhược Lan, nhưng không trả lời ngay.
Nhưng phản ứng của hắn ta khiến đáp án trở nên rõ ràng.
“Cái gì? Căn bản là không có loại dược này sao?” Sở Nguyệt kinh ngạc không thôi, cảm giác mình giống như một con khỉ bị trêu đùa, chống eo rống to: “Thì ra một đường này ta đều bị các ngươi lừa gạt, vậy lúc trước ngươi cho ta ăn cái gì? Thuốc giải độc cứ ba ngày uống một lần là cái gì?”
“Tẩy gan hạ hỏa, sáng mắt dưỡng tâm.” Triệu Lăng không bị ảnh hưởng bởi chút cảm xúc kích động của Sở Nguyệt, giọng điệu cứng nhắc trả lời.
Sở Nguyệt tức giận đến mức mặt méo mó, muốn dùng tất cả cực hình nàng ta có thể nghĩ đến tra tấn Triệu Lăng đến chết.
Lâm Nhược Lan nghe lời này lại không nhịn được cười một tiếng, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Sở Nguyệt: “Nhìn ngươi như vậy, quả thật rất cần “tẩy gan hạ hỏa”. Lúc nào tức giận cũng rống lên. Ngốc nghếch bị lừa mà không biết thì cần phải “sáng mắt dưỡng tâm” mới được.”
Sở Nguyệt lúc này mới ý thức được câu trả lời của Triệu Lăng còn có một tầng hàm nghĩa “trêu chọc” sâu hơn, nàng ta tức giận trừng mắt đến mức gân xanh ở thái dương cũng nổi, nghiến răng nghiến lợi mắng Triệu Lăng, ngay cả Diệp Xu cũng mắng, nói người của nàng quá vô sỉ.
“Được rồi, ta thấy các ngươi đều là kẻ tám lạng người nửa cân, ai có thể vô sỉ hơn ai? Tất cả đều là những kẻ vô sỉ.” Lâm Nhược Lan châm chọc nói.
Sở Nguyệt bất mãn liếc mắt nhìn Lâm Nhược Lan, không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận