Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 407: Chương 407

Diệp Xu nói ra lý do cẩu huyết nàng vừa biên soạn: “Nhũ mẫu từng là nha hoàn bên cạnh mẫu thân ta, lúc còn trẻ có vài phần tư sắc, phụ thân từng có tâm tư nạp bà ấy làm thiếp. Nhưng nhũ mẫu không muốn làm thiếp, sau khi phát hiện tình huống không đúng, thì lập tức mời mẫu thân làm chủ hôn phối, lập gia đình sinh hài tử.
Cha ta chưa bao giờ trả thù vì chuyện này, nhưng thái độ đối của hắn với nhũ mẫu chưa bao giờ tốt bằng thái độ củ hắn với người khác. Còn nữa, Lăng Vân Bảo chưa bao giờ có tiền lệ thả tự do cho ai, đối với nhũ mẫu lại càng thêm không có khả năng. Cho nên ta muốn mượn cơ hội đi xem bệnh cho nhi tử của bà ấy rồi đưa hai mẫu nhi bọn họ ra ngoài.”
“Nếu phụ thân ngươi không trách móc nặng nề với hai mẫu nhi bọn họ thì sẽ nỡ thả các nàng ra ngoài khám bệnh sao?” Trong lòng Lâm Nhược Lan có nghi vấn.
“Ngươi gặp nhi tử của nàng thì sẽ biết, hắn là mầm mống tốt để luyện võ, nhưng lại bởi vì trên người có bệnh mà trì hoãn. Cha ta thượng võ, thích nhất là bồi dưỡng hài tử có thiên phú để củng cố cho Lăng Vân bảo.” Diệp Xu tiếp tục giải thích.
Lâm Nhược Lan cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy cũng có lý. Lăng Vân Bảo mấy năm nay phát triển lớn mạnh tất cả mọi người đều nhìn thấy, nếu nói vị lão bảo chủ này không có chút năng lực bồi dưỡng nhân tài cũng quá không có khả năng.
“Được, nếu chỉ đơn thuần là cứu người vậy thì ta sẽ đồng ý giúp ngươi. Nhưng sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta hy vọng ngươi có thể giữ lời hứa thả của ngươi, thả bọn ta đi.”
Lâm Nhược Lan thậm chí còn không tin khi mình nói ra câu nói cuối cùng, nàng ta cảm thấy với phong cách trước sau như một của Diệp yêu nữ, thì trong chuyện này khẳng định có lừa gạt. Nhưng bây giờ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tạm thời tuân theo, đi một bước tính một bước, trước hết cứ thường xuyên đề phòng bọn họ, sau đó chờ thời cơ rồi tìm cơ hội chạy trốn.
Nếu mọi người đã nói rõ ràng, Lâm Nhược Lan và Sở Nguyệt nguyện ý đồng ý hỗ trợ. Diệp Xu khách sáo cảm ơn hai người, bày điểm tâm ra để mọi người cùng nhau ăn.
Sở Nguyệt không khỏi lẩm bẩm: “Ngươi thật vờ vĩnh, ta nào dám không “hỗ trợ” khi nội lực cũng không còn, đao kề trên cổ.”
Lâm Nhược Lan nghe Sở Nguyệt càu nhàu, nhịn không được cảnh cáo nàng ta bớt nói hai câu: “Ngươi bây giờ đã không có năng lực thì cũng đừng làm hỏng chuyện này ngoài miệng.”
Sở Nguyệt trợn mắt khinh thường, “xí” một tiếng.
Bữa sáng mọi người ăn cháo, ăn bánh kẹp hành chiên. Khách điếm chuẩn bị mấy món ăn phụ hương vị đều rất bình thường, cho nên Diệp Xu bảo Trang Phi mang mười quả dưa lê nàng ướp mười ngày trước ra ăn. Món này được thái lát với dưa hấu sừng bò tươi, ướp muối nửa ngày, vắt kiệt nước, cho gừng, rau diếp và hạnh nhân vào túi gạc, nhét vào bình tương ngọt để ướp.
Bởi vì túi gạc có tác dụng ngăn cách cho nên miếng dưa đã ướp khi lấy ra sẽ có mùi tương ngọt đậm đà, nhưng vị ban đầu cũng không bị hương vị của tương ngọt lấn át. Khi ăn rắc thêm một lớp hạt vừng trắng và hạt dưa vừa rang, trộn đều, giòn mặn ngon miệng, là món ăn kèm thích hợp nhất để ăn cháo và cơm.
Mặc dù là dưa muối, nhưng Diệp Xu biết lượng cơm của mọi người cũng không đơn giản, vì vậy cố ý bảo Trang Phi chuẩn bị hai đĩa lớn, một đĩa đặt ở trước mặt Tống Thanh Từ, đĩa còn lại xuất phát từ khách sáo bày ở trước mặt Sở Nguyệt và Lâm Nhược Lan.
Lúc ăn cơm, Trang Phi cũng sẽ không khách sáo, nàng ấy không ăn những món ăn kèm do khách điếm làm ra, trực tiếp gắp dưa. Một lần gắp là gắp cả một đũa lớn, cho vào bát cháo, cắn một miếng bánh kẹp hành chiên, sau đó ăn một miếng cháo với dưa muối, vui vẻ uống xong thì cơn buồn ngủ sau khi dậy sớm lúc này cũng hoàn toàn tiêu tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận