Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 413: Chương 413

Tin tức Diệp Xu trở về rất nhanh truyền đến chỗ Diệp Hổ, Diệp Hổ nghe nói Diệp Xu còn dẫn những người khác trở về, nên tạm thời không có vội vàng đi gặp mặt, mà chỉ sai người đến truyền lời nói đêm khuya lệnh cho Diệp Xu tạm thời sắp xếp mọi người đi nghỉ ngơi.
Diệp Xu ở trong phòng mình tắm rửa thay quần áo, sau đó ngồi ở trước gương đồng, nàng dùng lược chải tóc phía trước, Trang Phi chải phía sau.
Diệp Xu nổi lên tâm trạng vui đùa, nàng gộp tóc ở chỗ trán, giả vờ như nữ quỷ tóc tai bù xù, bỗng nhiên quay đầu lại dọa Trang Phi.
Trang Phi bị chọc cười, ôm bụng cười. Diệp Xu cười, xuyên qua khe hở tóc bỗng nhiên phát hiện Diệp Hổ đang mặc một thân huyền bào an tĩnh đứng ở phía sau Trang Phi, có lẽ cách đó nửa trượng.
Bởi vì ánh mắt của đối phương quá mức lạnh lùng, hơn nữa xuất hiện không có một tiếng động khiến Diệp Xu thực sự hoảng sợ, trong lúc bất chợt lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên.
Trang Phi vẫn đang vui vẻ, Diệp Xu hất tóc ra, lập tức nháy mắt với nàng ấy.
Trang Phi ý thức được tình huống không đúng, quay đầu lại nhìn thấy Diệp Hổ, lập tức câu nệ, rụt cổ hành lễ với Diệp Hổ.
“Ừm.” Diệp Hổ khoát tay, Trang Phi lập tức hiểu ý cáo lui. Trước khi đóng cửa, nàng ấy còn nhướng mày nhìn Diệp Xu một cái, hy vọng nàng bảo trọng.
Diệp Xu vuốt tóc, nhớ tới chuyện chính sự, vội vàng đi tìm Kiếm phổ Tam Xuân và đưa nó nó Diệp Hổ bằng hai tay.
Diệp Hổ nhìn kiếm phổ, không nhận. Để Diệp Xu ngồi xuống trước gương đồng, lão ta cầm lấy lấy lược gỗ chải đầu cho nàng.
“Lần trước chải đầu cho con vẫn là lúc con sáu tuổi, làm biếng luyện võ, bị cha khiển trách thì chạy vào trong bụi cây trốn khóc, cành cây cọ vào tóc con làm chúng rất rối.”
Diệp Xu bí mật quan sát biểu cảm của Diệp Hổ qua gương đồng, sắc mặt rất bình thản, nhìn không ra cảm xúc gì đặc biệt.
Diệp Hổ đột nhiên giương mắt, Diệp Xu ở trong gương đồng bốn mắt nhìn nhau với lão ta.
Diệp Xu lập tức nói: “Con không nhớ nữa.”
Diệp Hổ chăm chú nhìn Diệp Xu rũ mắt trong gương, cười nhạt một tiếng, nhưng ý cười chưa tới đáy mắt.
“Sau thời gian đó, con còn nhỏ, không nhớ rõ là chuyện bình thường.”
Diệp Hổ thả một sợi tóc đã chải xong xuống, trên lược gỗ có một sợi tóc rụng vướng vào. Diệp Hổ kéo sợi tóc này xuống, nắm lấy tóc này nhìn.
“Vô duyên vô cớ rơi xuống hồng trần, lại gây ra ba ngàn phiền toái.”
Dứt lời, Diệp Hổ cắt đứt sợi tóc này.
Diệp Xu cảm thấy hành vi này của Diệp Hổ thật quỷ dị, hoàn toàn đoán không ra, vì vậy nàng chỉ có thể tạm thời giữ im lặng, lấy bất biến ứng vạn biến.
Diệp Hổ lập tức cầm lấy Kiếm phổ Tam Xuân vừa rồi được Diệp Xu đặt ở trên bàn trang điểm, tiện tay lật xem vài trang sau đó khen lần này Diệp Xu hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
“Là do cha biết cách dạy.” Diệp Xu như thường lệ nói một câu nịnh nọt lão ta.
Diệp Hổ cười một tiếng, xoay người đi tới trước một ngọn nến bên cửa sổ. Lão ta quyết định đưa sách đến bên ngọn nến, cuốn sách nhanh chóng bốc cháy. Ngọn lửa càng cháy càng lớn, khi sắp cháy đến tay Diệp Hổ, Diệp Hổ mới buông tay ném quyển sách đang cháy xuống đất.
Diệp Xu thấy thế, thật sự rất muốn một cước đá Diệp Hổ bay tới bức tường phía nam. Kiếm phổ này nàng phải đi ngàn dặm xa xôi, trải qua đủ loại gian nan hiểm trở mới khó khăn có được. Kết quả Diệp Hổ cứ như vậy tùy tiện đốt nó đi, tốt xấu gì cũng để lại làm kỷ niệm.
“Sao vậy?” Diệp Hổ nhận thấy biểu cảm của Diệp Xu không đúng, cố ý hỏi nàng.
"Không sao.” Diệp Xu quyết định vẫn là không nên tự tìm phiền toái, dù sao kiếm phổ kia cũng vô dụng với nàng, nhưng chỉ hơi đáng tiếc cho lòng tốt của Lục Mặc.
Diệp Hổ nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén quét qua từ trên người Diệp Xu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, lão ta vén áo choàng ngồi xuống, nhìn kỹ Diệp Xu: “Ngươi thay đổi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận