Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 419: Chương 419

Tống Thanh Từ dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Xu, khiến nàng ngửa đầu nhìn mình.
“Nhưng làm sao bây giờ, nàng đã không còn cơ hội để hối hận.”
Tống Thanh Từ cúi người hôn lên môi Diệp Xu, mới đầu khẽ hôn, sau đó dần dần thăm dò xâm nhập vào sâu hơn. Đầu lưỡi cọ sát quấn lấy đầu lưỡi của nàng, giống như gió xuân mưa phùn làm ướt đóa hoa mỏng manh, nhẹ nhàng đung đưa, thấm ướt, cho đến khi hoàn toàn chiếm hữu.
Trong đầu Diệp Xu trống rỗng, theo bản năng nhắm mắt lại, tự nhiên nhận lấy tất cả, lúc cọ vào cánh môi hắn, nàng có cảm giác mình đang ăn một viên kẹo kéo dài, ngọt đến mức tim mềm nhũn, cơ thể cũng mềm nhũn. Theo bản năng muốn ôm lấy Tống Thanh Từ, chặt hơn, chặt hơn nữa.
Tống Thanh Từ bị người không an phận trong lòng mình cọ cho khó chịu. Hắn dừng nụ hôn, áp trán vào trán Diệp Xu, khàn giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
Nhưng người trước mắt lại nhìn hắn với biểu cảm ngây thơ khó hiểu, đôi mắt đen nhánh mê người mang theo lông mi thật dài chớp chớp, dường như mỗi một cái chớp mắt đều có thể nói chuyện, đang thuyết phục hắn buông lỏng kiềm chế, lựa chọn phóng túng.
Tống Thanh Từ dứt khoát ôm Diệp Xu lên giường. Người nào đó bây giờ hình như mới cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, sợ tới mức lại rụt người thành một con chim cút.
Tống Thanh Từ thấy nàng như vậy, nhịn không được muốn cười, thậm chí muốn hỏi nàng có phải cố ý như thế không. Rõ ràng lúc trước còn làm động tác khiêu khích, đến lúc thật sự muốn tới, thì lại sợ tới mức không chịu nổi, điều này rất dễ khiến người ta hiểu lầm là nàng thích mà còn tỏ vẻ từ chối.
“Ta chính là một nữ hài an phận.” Diệp Xu dùng chăn che mình lại, nháy mắt với Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ ngồi bên giường, cúi đầu cười nhìn nàng, cũng không phản bác Diệp Xu.
“Chuyện quan trọng phải chờ sau khi thành hôn!” Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ tới gần, vội vàng nhỏ giọng nói rõ với Tống Thanh Từ, đồng thời khen ngợi Tống Thanh Từ là một đứa trẻ ngoan biết chừng mực, lễ phép và biết kiềm chế.
“Chuyện quan trọng là chuyện gì?” Tống Thanh Từ nói.
“Thì là chuyện đó.”
“Là chuyện gì?”
“Chuyện nam nữ có thể sinh con.” Diệp Xu ngồi dậy, nàng cảm thấy Tống Thanh Từ đang cố ý chống đối nàng, vì thế nàng dứt khoát trừng mắt nói rõ với hắn.
“Không có?”
“Không có.” Phản ứng hiện tại của Tống Thanh Từ làm cho Diệp Xu rất khó hiểu, nàng có chút không rõ mục đích câu hỏi của Tống Thanh Từ là gì.
Tống Thanh Từ xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ rời đi, ngay cả một lời tạm biệt cũng không có.
Diệp Xu không hiểu ra sao, trong lòng tự hỏi liệu Tống Thanh Từ có tức giận không. Nhưng loại vấn đề mấu chốt này không thể chà đạp, cứ để hắn tức giận đi.
Diệp Xu gãi đầu, cũng không nghĩ nhiều, sau đó nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Lúc nàng nhắm mắt lại mơ mơ màng màng sắp ngủ, thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, Diệp Xu dùng sức hít mũi để xác định xem có phải mình ngửi thấy mùi mai lạnh không. Nàng đang tự hỏi liệu có phải mình đang nằm mơ thấy Tống Thanh Từ không, nàng xoay người đá lung tung, nhưng lại có cảm giác như mình đá trúng ai đó.
Diệp Xu từ từ ngồi dậy, thấy Tống Thanh Từ đang nằm ở bên giường, mở mắt nhìn mình. Diệp Xu luôn cảm giác được trong con ngươi u ám của hắn, lộ ra hơi thở của một con sói đói.
“Ngủ đi, đừng làm loạn nữa.” Tống Thanh Từ nhắm mắt lại.
Diệp Xu vừa chuẩn bị xù lông, muốn lên án Tống Thanh Từ nhưng đều bị kẹt ở cổ họng. Đại ma đầu có ý gì, chỉ thuần túy là ngủ thôi sao?
Diệp Xu vẫn nghi ngờ nằm xuống, nhưng nàng vẫn cảnh giác nhìn Tống Thanh Từ.
“Nàng không đau bụng à?” Tống Thanh Từ nhắm mắt lại hỏi một câu.
Diệp Xu mới giật mình nhớ tới, đúng rồi, nàng tới cái kia, cho nên không thể làm chuyện đó. Tống Thanh Từ nhớ rõ chuyện này, có nghĩa là từ đầu tới cuối hắn không nghĩ tới phương diện kia, toàn là nàng suy nghĩ nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận