Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 420: Chương 420

Diệp Xu lại bại lộ suy nghĩ của mình ở trước mặt đại ma đầu, tuy rằng miệng nàng từ chối, nhưng cũng chứng minh nàng nghĩ đến phương diện kia.
“Ta là cô nhi, phụ mẫu bị một nhà cữu phụ hại chết, cửu phụ vì độc chiếm gia tài, mà âm thầm đưa ta đến Thăng Dương cung làm đồng tử, bởi vậy mà còn được ba trăm lượng bạc đến tay.
Hắn vốn tưởng rằng Thăng Dương cung tuyển chọn đồng tử, là để cho cung chủ thử thuốc hoặc dùng để luyện võ công tà đạo lệch môn, ta nhất định sẽ chết. Nhưng hắn không biết rằng mục đích của việc những đồng tử bọn ta được chọn là để huấn luyện rồi chọn ra cung chủ tiếp theo của Thăng Dương cung.
Tám năm đầu rất tàn khốc, các loại võ công, các loại thủ đoạn giết người âm độc, cái gì cũng dạy, chỉ để xem ngươi có học không, có thiên phú không, có đủ tàn nhẫn không, trong trăm mới thực sự chọn được một người.”
Giọng của Tống Thanh Từ rất nhỏ rất nhẹ, giống như dòng suối lẳng lặng chảy trong đêm. Hắn dường như đang nói một chuyện không liên quan gì đến mình.
Diệp Xu nghe mà tim đập thình thịch, không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng hiện tại của nàng.
Thì ra Tống Thanh Từ ôm gối đầu của mình tới đây, ở bên cạnh nàng, là vì muốn mói vời nàng những lời này.
Hắn nguyện ý để cho nàng hiểu rõ quá khứ của hắn, mặc dù những gì hắn nói không phải rất cụ thể, nhưng Diệp Xu biết đối với Tống Thanh Từ mà nói, thì đây đã là một bước rất khó khăn.
Diệp Xu có thể cảm nhận được, những huấn luyện mà đại ma đầu phải chịu đựng trong suốt tám năm đó nhất định rất tàn khốc như luyện ngục, người thường căn bản không thể tưởng tượng được.
Bởi vì nếu dùng thủ đoạn bình thường, thì không thể dễ dàng huấn luyện ra ma đầu tuổi còn trẻ mà lại có võ công mạnh mẽ. Phương thức huấn luyện nhất định là kích thích mỗi hài tử bứt phá giới hạn và phát huy tối đa tiềm năng. Đương nhiên, người nào thất bại sẽ bị đào thải.
“Trong trăm mới thực sự chọn được một người”, số lượng hài tử nhất định sẽ không ít hơn một vạn. Một vạn người chọn một là một tỷ lệ đào thải rất hung tàn.
Diệp Xu căn cứ vào nội dung Tống Thanh Từ nói, còn suy đoán được một chuyện, cữu phụ trong miệng Tống Thanh Từ rất có thể chính là minh chủ võ lâm tiền nhiệm Lữ Xuân Thu.
Về phần rốt cuộc có phải hay không, thì chờ sau này có cơ hội sẽ đi kiểm chứng. Bây giờ một câu Diệp Xu cũng không muốn nói, không muốn hỏi. Nàng không muốn Tống Thanh Từ nhớ lại quá khứ đau đớn đó nữa.
Bị người thân mưu hại phụ mẫu, lại bị tàn nhẫn bán đi chịu chết, tuổi còn nhỏ mà lại mang trong mình thù hận chồng chát, ở Thăng Dương cung trải qua huấn luyện tàn khốc không phải người...
Nàng lấy tay yên lặng lau nước mắt trên khóe mắt, xoay người chui vào trong lòng Tống Thanh Từ, dựa sát vào hắn.
Nàng biết hiện tại mình nói cái gì cũng vô dụng, trên đời không có bất kỳ lời nào có thể chữa lành những thương tích Tống Thanh Từ từng chịu. Điều duy nhất nàng có thể làm là ôm hắn, cùng hắn vượt qua.
Tống Thanh Từ lặng lẽ ôm chặt Diệp Xu, cũng không lên tiếng. Hai người cứ ôm nhau trong bóng đêm như vậy, cuối cùng Diệp Xu không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Nàng chỉ nhớ trước khi mình chìm vào giấc ngủ dường như nàng còn khóc dữ dội hơn ở trong ngực Tống Thanh Từ, lúc tỉnh lại, là do Trang Phi đẩy cửa gọi nàng.
Diệp Xu sợ tới mức giật mình ngồi dậy, lập tức kiểm tra bên cạnh, muốn nhắc nhở Tống Thanh Từ nhanh chóng chạy đi đừng để bị phát hiện. Nhưng nàng phát hiện bên giường trống không, không có gì cả, ngay cả gối đầu cũng không có.
Diệp Xu điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhảy xuống giường, rửa mặt thay quần áo.
Trang Phi ngưng mắt nhìn Diệp Xu thật lâu, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Tối hôm qua cô nương khóc sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận