Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 421: Chương 421

Diệp Xu vốn định phủ nhận, nhưng bây giờ nàng đang ngồi trước gương đồng thấy mắt mình híp lại, cho nên không thể không thừa nhận.
“Ừm.”
“Chuyện gì khiến cô nương đau lòng vậy?” Trang Phi hỏi xong, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua lão bảo chủ cố ý tới tìm cô nương nhà nàng ấy: “Tối hôm qua lão bảo chủ phạt cô nương sao?”
“Không có gì, đừng nhiều lời. Đi, theo ta tới phòng bếp làm bánh nếp đường nâu.”
Diệp Xu lấy gạo nếp mà nàng đã bảo hạ nhân lấy từ tối hôm qua ra, chất thành một đống trắng như tuyết, bảo Trang Phi cầm búa đá đập nát gạo nếp cho nhão.
Diệp Xu nặn gạo nếp đã nát thành hình tròn rồi cắt thành từng dải, sau đó chiên trong chảo ngập dầu, một cái nồi nhỏ khác cho nước và canh đỏ để nấu. Bây giờ đậu nành vừa rang thơm được nghiền trên cối đá nhỏ để tạo thành bột đậu nành thơm nức.
Dưới đĩa bày một hai lá rong xanh tươi, bánh nếp chiên xong thì rắc bột đậu nành và nước đường nâu, một ít hoa quế, như thế là một món bánh nếp đường nâu đơn giản được làm ra. Để bày cho đẹp mắt, thì đặt hai bông hoa lan ở trên đĩa để trang trí, làm cho người ta vừa nhìn là muốn ăn ngay.
Sau khi ăn sáng, ăn một miếng bánh nếp đường nâu, mặt ngoài phủ nước đường nâu đỏ, áo một lớp bột đậu nành vàng nhạt thơm ngát, cho vào miệng bên ngoài giòn bên trong dẻo, rất thơm ngọt ngon miệng, ăn vào sẽ khiến tâm trạng trở nên vui sướng.
Nếu đang ở Lăng Vân bảo thì phải giả vờ hiếu thuận chút. Diệp Xu cầm một đĩa mang cho Diệp Hổ.
Sau khi Diệp Hổ nếm thử, thì khen ngợi Diệp Xu. Nhưng sau đó lão ta phát hiện Diệp Xu “híp mắt”, lão ta hỏi sao mắt của nàng lại sưng như thế này.
“Tối hôm qua sau khi phụ thân đi,con đã nhiều lần suy nghĩ lại cách làm của mình, con cảm thấy mình bất hiếu, cô phụ sự kỳ vọng của phụ thân, trong lòng cảm thấy rất áy náy, cho nên không nhịn được mới khóc cả đêm.” Diệp Xu dứt lời, phối hợp hít mũi một cái.
“Con khóc cả đêm mà còn dậy sớm làm thứ này cho phụ thân? Thật là một đứa trẻ ngốc.” Diệp Hổ thở dài, lệnh tùy tùng đi lấy thuốc mỡ tiêu sưng, bảo Diệp Xu ngồi xuống, tự mình bôi thuốc cho nàng.
Diệp Xu thực sự như ngồi trên đống lửa, cuối cùng cũng chờ Diệp Hổ bôi xong, đang định cáo từ thì lại bị Diệp Hổ gọi lại.
“Trời đã vào thu rồi, cha con chúng ta đã lâu không ra ngoài săn thú, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi con thấy sao?”
“Được.” Nàng không có lựa chọn nào khác.
Diệp Xu cử người đi thông báo cho Tống Thanh Từ, Sở Nguyệt và Lâm Nhược Lan một tiếng, sau đó nàng đưa theo Trang Phi cùng nhau theo Diệp Hổ đi săn thú. Sở dĩ nàng nhất định phải dẫn theo Trang Phi, là bởi vì nàng không quen thuộc tình hình, có Trang Phi ở đó còn có thể nhắc nhở nàng bất cứ lúc nào.
Săn bắn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cưỡi ngựa, cầm cung tên, nhìn thấy con mồi thì bắn.
Mặc dù Diệp Xu là đầu bếp, nhưng nàng không húng thú với chuyện sát sinh động vật hoang dã này, trên cơ bản đều là Trang Phi giết, nàng đi nhặt, cuối cùng chọn một con hươu trở thành con mồi của mình, qua loa có lệ báo cáo kết quả nhiệm vụ của mình trước mặt Diệp Hổ.
Nhưng Diệp Hổ lại rất lợi hại, lão ta bắn trúng bảy tám con hươu, năm sáu con hồ ly, hơn nữa để không làm tổn thương da lông, nên lão ta chỉ bắn vào đầu hồ ly, có thể nói là rất chuẩn xác. Gà rừng và thỏ không đếm xuể, tóm lại con mồi mà một mình Diệp Hổ bắn được chất đầy xe. Khi vận chuyển, dưới gầm xe còn rỉ máu ra ngoài.
Diệp Hổ rất không hài lòng đối với thành tích săn bắn lần này của Diệp Xu, vốn định răn dạy, nhưng nghĩ đến cuộc nói chuyện tối hôm qua, lại nhìn đôi “mắt híp” của Diệp Xu, cho nên lão ta đoán rằng hôm nay mắt nàng không tốt, cho nên mới ảnh hưởng đến phát huy, nên cũng không so đo với nàng nữa, vui vẻ gọi mọi người quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận