Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 423: Chương 423

Ngày hôm sau, Diệp Xu nói lời tạm biệt với Tống Thanh Từ và Lâm Nhược Lan, lúc này Tô bà bà và Tô Nhược mới được đưa tới.
Sợ bị Diệp Hổ phát hiện ra có điểm khác thường, nên Diệp Xu cũng không tiếp xúc nhiều với Tô bà bà.
Tô bà bà cũng âm thầm nhận được tin, biết nên làm như thế nào. Trước khi đi, bà ấy dẫn theo Tô Nhược thản nhiên hành lẽ với Diệp Xu, sau đó lên xe.
“Ta đợi nàng.” Tống Thanh Từ mỉm cười nhìn Diệp Xu, dùng ánh mắt ý bảo nàng có thể yên tâm, sau khi ra ngoài hắn tự nhiên sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện, chờ ngày nàng rời khỏi Lăng Vân bảo.
Diệp Xu đương nhiên yên tâm với năng lực của đại ma đầu, cười vẫy tay với bọn họ. Sau khi nhìn bọn họ rời đi, Diệp Xu xoay người lại mới phát hiện Diệp Hổ đi tới.
“Đi thôi, người của Đường Môn tới rồi.” Diệp Hổ nói với Diệp Xu xong, thì đeo mặt nạ nửa mặt lên trên mặt mình.
Diệp Xu đi theo Diệp Hổ tới đại sảnh, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Đường Vũ, mặt khác còn có tám người đi theo phía sau Đường Vũ. Xét về số lượng, thì có bốn người bị bắt ở phái Hoa Sơn, có lẽ tám người này là Bát Độc Quái còn lại.
Đường Vũ nhìn thấy Diệp Xu thì kích động không thôi: “Chính là ngươi, người đã hại Mao Lộ sư huynh bị bắt!”
“Lúc ấy nàng không biết, bây giờ nàng có thể giúp các ngươi. Chư vị chắc chắn đã thấy năng lực của nữ nhi ta, hiện giờ có nàng hiệp trợ các ngươi, mọi chuyện chắc chắn sẽ thành, xin chư vị có thể yên tâm.” Diệp Hổ sảng khoái nói.
Đường Vũ và Bát Độc Quái còn lại đều giữ thái độ nghi ngờ lại có chút tin tưởng, miễn cưỡng đồng ý.
Sau Tết Trung thu.
Trong khoảng thời gian này Diệp Xu vẫn luôn biểu hiện rất tốt ở trước mặt Diệp Hổ, làm đủ món ăn ngon hiếu kính lão ta. Rốt cục cũng chịu đựng đến hôm nay, có thể thuận lợi cúi đầu rời đi dưới mí mắt Diệp Hổ, mặc dù bên người còn mang theo Đường Vũ và Bát Độc Quái, nhưng có thể miễn cưỡng bỏ qua không đáng kể.
Sau khi bọn họ cưỡi ngựa chạy khoảng mười dặm, rất nhiều cây cối ngổn ngang đổ trên đường chính, còn có vũng bùn, căn bản không đi được. Đúng lúc ven đường có một con đường, mọi người cưỡi ngựa đi con đường nhỏ hẻo lánh này. Có lẽ đi được khoảng một nén nhang, thì đột nhiên có một đám người mằc đồ đen phục kích ven đường, dùng kim độc tiêu diệt toàn bộ đám người Đường Vũ và Bát Độc Quái. Tất cả mọi người đều hôn mê, chỉ có Diệp Xu và Trang Phi là “người sống", hai người cầm kiếm định đối đầu với đám người mặc đồ đen.
Sau đó, hơn mười nam tử áo đen bỗng nhiên quỳ xuống đất, đồng loạt hô: “Cung nghênh cung chủ phu nhân!”
----------
Trang Phi thấy đám người áo đen này đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất và hô to “Cung chủ phu nhân” thì giật hết cả mình. Nàng ấy kinh ngạc quay đầu liếc nhìn Diệp Xu thì thấy nàng cũng đang giật mình không kém.
Trang Phi nghi ngờ nhìn những người áo đen này, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, không khỏi nói nhỏ với Diệp Xu: “Có phải đầu của những người này có vấn đề gì không? Chắc không phải đâu nhỉ. Năng lực đánh lén lợi hại như vậy cơ mà. Sao có thể là kẻ ngu ngốc được chứ.”
Lúc này, Diệp Xu mới phát hiện ra những người áo đen này có vẻ như là ảnh vệ của Tống Thanh Từ nhưng xưng hô “Cung chủ phu nhân” thế này thì cũng đột ngột quá đi mất. Diệp Xu không tin những tên ảnh vệ đầu gỗ này sẽ mở miệng gọi như vậy. Đây khẳng định là yêu cầu của Tống Thanh Từ. Đúng là đồ dở hơi, buồn nôn chết đi được.
Một lúc sau, Diệp Xu thấy những người áo đen đang quỳ trên mặt thế mà không có ý định đứng lên thì biết mình nên nói gì rồi.
“Mọi người đứng lên hết cả đi.”
Đám người mặc áo đen lập tức đồng loạt đứng dậy.
Trang Phi thấy những người này nghe lời cô nương nhà mình như vậy thì không khỏi kinh ngạc há hốc miệng, con ngươi cũng sắp rớt ra khỏi hốc mắt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận