Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 424: Chương 424

“Sao bọn họ lại nghe lời cô nương vậy? Lại còn gọi cô nương là Cung chủ phu nhân nữa chứ? Cô nương gả cho người ta lúc nào vậy? Sao ta không biết gì hết?” Trang Phi nín thở, nhíu mày, khẽ lén hỏi Diệp Xu.
“Gọi vớ gọi vẩn ý mà.”
Diệp Xu vừa dứt lời, thủ lĩnh của đám người mặc áo đen đã cung kính dâng lên một phong thư cùng với một chiếc hộp gấm cỡ lòng bàn tay. Diệp Xu vừa nhìn nét chữ uyển chuyển trên phong thư đã biết ngay là do Tống Thanh Từ viết. Diệp Xu đọc lướt qua phong thư, càng đọc, mày càng chau lại. Nàng dùng ánh mắt thâm thúy liếc nhìn thủ lĩnh áo đen sau đó cất hộp gấm vào trong ống tay áo rồi trả phong thư lại cho người đó.
Sự nghi hoặc trong lòng Trang Phi càng lúc càng nhiều. Nàng ấy không biết rõ về thân phận của những người mặc áo đen này nhưng nhìn sắc mặt của cô nương nhà mình sau khi đọc thư thì có vẻ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Sự tò mò giết chết con mèo, Trang Phi rướn cổ ngó nhìn Diệp Xu và thủ lĩnh áo đen nhưng cả hai người đều không để ý đến nàng ấy nên Trang Phi chỉ đành tiếp tục im lặng quan sát.
“Mong phu nhân yên tâm. Chúng ta sẽ sắp xếp mọi chuyện thật ổn thỏa.”
Thủ lĩnh của đám người mặc áo đen nói xong thì phất tay ra hiệu cho thuộc hạ. Hai người áo đen đứng phía sau đột nhiên móc túi nước giắt bên hông ra, hắt lên thân ngựa nhưng thứ được hắt ra lại không phải nước mà là máu. Thủ lĩnh của những người mặc đồ đen không quên giải thích với Diệp Xu rằng đây đều là máu lợn, có vẻ rất sợ nàng hiểu nhầm đây là máu người. Trên thực tế, Diệp Xu quả thực là rất sợ máu người.
Diệp Xu cũng hắt tung tóe máu lợn lên người Trang Phi. Trang Phi hoang mang ôm đầu, “hưởng thụ” việc tắm máu lợn, chỉ mong Diệp Xu mau mau, chóng chóng giải thích mọi chuyện cho mình nghe.
“Cứ giữ nguyên trạng thái vừa kinh ngạc, vừa hoài nghi thế này rồi lập tức lên ngựa chạy về Lăng Vân Bảo báo tin. Hãy nói với lão Bảo chủ rằng chúng ta bị tấn công và kể cho lão ta nghe về chuyện vừa mới xảy ra. Ta phải ở lại để cầm chân đám người mặc áo đen này còn ngươi thì không biết tại sao chúng ta lại bị tấn công như thế." Diệp Xu dặn dò Trang Phi phải diễn sao cho giống, nếu không thì cả hai người họ đều xác định là hết đường sống sót.
Trang Phi đột nhiên nghe thấy vấn đề liên quan đến mạng sống của bản thân và cô nương nhà mình thì không khỏi bị dọa sợ một phen. Sau khi nghe dặn dò, Trang Phi mang theo một bụng nghi hoặc, cưỡi ngựa chạy đi. Trên đường trở về, Trang Phi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này quá mức kỳ quặc. Nàng ấy rất nóng lòng được trở về bên cạnh Diệp Xu nên dốc hết sức cưỡi ngựa. Sắc mặt nàng ấy tái nhợt, tóc rối tung trong gió, đến khi hổn hển chạy về được tới trước mặt Diệp Hổ thì gào thét rằng đã xảy ra chuyện rồi.
Diệp Hổ trừng mắt nhìn trên người Trang Phi bê bết máu, khổ không thể tả thì lập tức hỏi nàng ấy đã có chuyện gì.
“Chúng ta… Chúng ta đi được nửa đường thì bị phục kích! Có một đám người mặc áo đen không biết từ đâu tới đã mai phục sẵn ở đó, bọn chúng bắn ra kim độc, hạ gục người của Đường Môn. May thay cô nương linh hoạt tránh né kịp, còn bảo vệ cả thuộc hạ. Cô nương lệnh cho thuộc hạ trở về báo tin. Lúc thuộc hạ lên ngựa chạy đi, cô nương vẫn còn tiếp tục giao tranh với đám người đó.”
“Thế mà ngươi cũng yên tâm để nàng ở lại và chạy về một mình à?” Diệp Hổ nghe xong, vừa chất vấn Trang Phi, vừa vẫy tay ra hiệu cho cận vệ Thí Ảnh đích thân dẫn người tới chi viện cho Diệp Xu.
Trang Phi nói: “Cô nương nói nàng có thể ứng phó một mình, lệnh cho thuộc hạ mau chóng trở về báo tin.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận