Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 426: Chương 426

Diệp Hổ sắp xếp cho Đường Vũ xong thì nói với Diệp Xu ở lại chơi hai ngày, làm loạn trong phòng bếp cũng không thành vấn đề.
“Vậy trưa nay ta làm thịt nai cho cha, lần trước săn được vẫn còn thừa nhiều lắm. Thịt nai là ngon nhất. Nó giúp làm ấm cơ thể nhưng lại không bị hút nước, chẳng những thế còn ích khí, bổ máu và dưỡng nội tạng.” Diệp Xu cười tươi, nói với Diệp Hổ, giống như nấu cơm cho Diệp Hổ là một việc khiến nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui vẻ.
Nhắc đến ăn, Diệp Hổ vô cùng vui vẻ. Diệp Hổ nhìn nụ cười vô ưu, vô lo của nha đầu nhà mình, nàng không đi nghỉ ngơi mà còn nghĩ chuyện nấu ăn cho lão ta khiến trong lòng Diệp Hổ cảm động không thôi. Lão ta cười gật gật đầu, vừa tiễn Diệp Xu đi xong đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt, dẫn Thí Ảnh đi.
Sau khoảng thời gian hai nén hương, Diệp Hổ đeo mặt nạ màu vàng xuống khỏi thân ngựa, tới nơi vừa xảy ra chuyện. Thí Ảnh biết chủ nhân của mình có khả năng sẽ quay lại hiện trường vụ xung đột để tận mắt kiểm tra nên đã yêu cầu vài người ở lại canh chừng, phòng có ai đó động chạm lung tung vào thi thể ở đây. Diệp Hổ chắp tay sau lưng đi đi lại lại, kiểm tra hình dáng của từng thi thể và tình trạng vết thương sau đó lại nhìn vết máu trên mặt đất nhưng không phát hiện ra sơ hở nào.
Đám người mặc đồ đen này cao, thấp, béo, gầy khác nhau, có kẻ trên người nồng nặc mùi rượu, quần áo thì không sạch sẽ, cứ như đã mặc mấy năm rồi, đại đa số móng tay đều có vết đen, có thể thấy họ sống vô cùng cẩu thả và đã quá quen với việc luộm thuộm. Xem ra những kẻ đánh lén này thực sự là người của Hiên Viên Lâu.
Sau khi loại bỏ được nghi ngờ, trong lòng Diệp Hổ không khỏi hơi xúc động. Lão ta nghiêng đầu hỏi Thí Ảnh, không biết liệu rằng Diệp Xu có lừa dối lão ta hay không.
“Bảo chủ luôn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho. Khi còn ở Lăng Vân Bảo, ngày nào nàng cũng nấu com cho chủ nhân ăn.” Thí Ảnh thận trọng đáp lại từng chữ, không dám tùy tiện phán đoán mà chỉ nói về những gì hắn ta đã nhìn thấy.
Diệp Hổ bật cười: “Bánh trung thu ngũ vị nàng làm quả thực không tồi. Ngươi cũng nếm thử rồi đấy.”
Thí Ảnh gật đầu đồng ý. Trong lòng thì nghĩ rằng bánh trung thu đó quả thực là ngon tới phát điên nhưng trên mặt hắn ta lại vẫn là vẻ lạnh như băng, chẳng có biểu cảm gì.
Diệp Hổ nói: “Hôm qua còn làm cái gì mà bánh đậu đỏ trứng muối ấy. Cũng không tệ đâu.”
Thí Ảnh đồng ý. Lớp vỏ bánh mềm mại bao bọc lấy từng lớp, từng lớp nhân bánh, cắn mỗi một miếng đều khiến người ta kinh ngạc.
“Hình dạng rất đặc biệt, chưa từng thấy bao giờ. Điểm này quả thực không phải là dối trá. Phải thực sự yêu thích nấu ăn thì mới có thể đặt tâm tư vào để làm ra những chiếc bánh có hình dạng như vậy.”
Thí Ảnh yên lặng nhìn Diệp Hổ, liên tục hợp tác gật đầu biểu thị ý đồng tình.
“Chỉ có điều, Tô bà bà và Tô Nhược…” Ánh mắt Diệp Hổ sắc lẻm, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lần trở lại trước đó, Diệp Xu bỗng nhiên cố ý chạy đi gặp mẫu tử bọn họ khiến Diệp Hổ cảm thấy rất kỳ lạ nhưng người giám sát báo cáo rằng bọn họ không có hành động gì bất thường nên lão ta cũng không hỏi nhiều. Lần này Diệp Xu không dưng lại dẫn Lâm Nhược Lan về cùng, nói là muốn nhờ Tô Nhược trợ giúp Lâm Nhược Lan trở lại Vạn Hoa sơn trang. Cái lý do này cũng có thể miễn cưỡng cho qua nhưng Diệp Hổ vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn cho lắm. Nếu Diệp Xu của trước đây mà nói cái lý do này thì Diệp Hổ sẽ không hề nghi ngờ nhưng hiện tại nàng đã thay đổi. So với trước đây, con người hiện tại của Diệp Xu khiến người ta khó mà nhìn thấu. Nàng đã trở nên bớt phóng túng hơn và tính tình của nàng cũng có sự biến hóa. Diệp Hổ biết rằng mình đã không còn dễ dàng kiểm soát nàng như trước được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận