Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 427: Chương 427

Tuy nhiên, so ra thì Diệp Hổ vẫn thích Diệp Xu của hiện tại hơn. Trước kia nàng chỉ như một con rối gỗ biết giết người, vô cùng nhạt nhẽo, dù là người do lão ta một tay bồi dưỡng nhưng lão ta lại không hề coi trọng. Diệp Xu của hiện tại vô cùng có sức sống, cũng đã biết sử dụng đến não. Nàng trở nên sôi nổi, hoạt bát lại không càn rỡ. Nàng thông minh, khôn khéo lại không hề kiêu ngạo, có thể nói là tiềm năng vô hạn. Con người và vạn vật đôi khi là như vậy, được bao nhiêu thì sẽ mất từng ấy, điều quan trọng nằm ở cách mà chúng ta nắm bắt nó.
Lúc Diệp Hổ trở lại Lăng Vân Bảo thì Diệp Xu đã đang chuẩn bị đồ để nướng thịt nai ở sau vườn. Trên chiếc bàn đá trong vọng lâu đã được chuẩn bị sẵn một chậu than hồng, trên chậu than hồng đặt một vỉ nướng, trên vỉ nướng là những miếng thịt nai béo ngậy đã được tẩm ướp và kẹp trong que tre. Mặt nào nhiều dầu mỡ sẽ được nướng trước, lúc nước mỡ chảy xuống và phát ra tiếng xèo xèo thì lật mặt kia, đến khi cả hai mặt đều đã chín vàng thì tức là đã sắp được. Lúc này rắc thêm thì là, tiêu và các gia vị khác nữa là ổn, gia vị không cần nêm quá nhiều, xong xuôi thì gắp thịt nai ra đĩa. Ngoài ra còn có nhiều loại tương ngọt hoặc tương cay để mọi người tùy ý lựa chọn chấm, tùy theo sở thích. Diệp Xu không thích cho quá nhiều gia vị mà chỉ thích ăn thịt mới nướng xong, như vậy thì có thể cảm nhận được mùi vị thơm ngọt nguyên bản và thuần khiết nhất của thịt nai.
Ăn vài miếng thịt nai nướng chín mềm cùng với một ngụm nước đào vàng, lê trắng cùng nấm tuyết chưng đường phèn ướp lạnh thì quả thực là tuyệt phối, vừa vào miệng đã thấy trơn, mềm, hậu vị kéo dài, vô cùng sảng khoái. Bên cạnh đó còn có rau hẹ, cà tím, nấm và khoai lang cắt lát. Chúng được nướng trên chiếc vỉ có dính mỡ nai nên sẽ đem đến một mùi vị vô cùng độc đáo.
Dù đã ăn xong mẻ thịt nướng đầu tiên nhưng Diệp Xu vẫn không cho miệng của Diệp Hổ nghỉ ngơi. Nàng lập tức bảo Trang Phi bưng nồi gân nai đã được hầm nhừ lên. Trong nồi không những có gân nai mà còn có rất nhiều thứ như cà rốt thái hạt lựu, măng xắt nhỏ thành từng viên, thịt ba chỉ, chim bồ câu và xương heo. Quả là một nồi canh đầy ắp đồ ăn, thơm ngon bổ dưỡng. Diệp Xu tự mình múc một bát, bưng hai tay mời Diệp Hổ nếm thử. Sau khi nhìn cha nuôi ăn một miếng, nàng tò mò hỏi, không biết Diệp Hổ cảm thấy như thế nào.
Diệp Hổ cười khen: “Tài nghệ nấu ăn của con hiện tại đã là số một, vô địch thiên hạ rồi.”
“Con chẳng cần cái đó. Chỉ cần cha thích những món ăn con nấu là con vui rồi.”
Không ai là không thích nghe những lời tâng bốc ngọt như mía lùi này, Diệp Hổ cũng thế. Lão ta không nhịn được mà cười vang, ánh mắt nhìn Diệp Xu lại càng thêm yêu chiều hơn.
Đến khi đã ăn lưng lửng dạ, Diệp Xu lại tiếp tục đưa cho Diệp Hổ một bát tào phớ đậu đỏ để tráng miệng, trong Lăng Vân Bảo có rất nhiều đá băng, vừa lúc có thể sử dụng. Ăn thịt nướng xong không tránh khỏi khô miệng, tào phớ mềm dẻo được chọn làm món tráng miệng không chỉ để giảm bớt cảm giác khô, ngấy mà dùng chút đồ ngọt sau bữa ăn cũng khiến con người ta vui vẻ hơn, như vậy sẽ càng thêm mãn nguyện.
Diệp Xu thấy Diệp Hổ đã ăn xong xuôi thì cũng không ăn nữa mà đứng lên đi dạo với cha nuôi trong vườn hoa. Trước khi đi, nàng không quên hỏi Diệp Hổ rằng có thể thưởng chỗ thịt nai còn lại cho Trang Phi và Thí Ảnh hay không.
“Lần trước săn được nhiều lắm. Chỗ thịt này đều đã ướp gia vị cả rồi, chỉ có hai chúng ta thì không ăn hết được đâu.”
Diệp Hổ đồng ý, còn khen ngợi Diệp Xu tốt tính, biết quan tâm đến thuộc hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận