Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 428: Chương 428

Lúc hai người đi tới vườn lan thì Diệp Hổ dừng lại, im lặng không nói gì. Diệp Xu thấy dáng vẻ chăm chú và say mê khi Diệp Hổ nhìn vườn lan thì đoán rằng vườn lan này có đến tám phần là liên quan tới Liễu Yên Yên. Sau khi Diệp Hổ nhảy xuống từ vách đá Trụ Quỷ thì gần như nửa đời sau của lão ta là sống vì Liễu Yên Yên. Chính vì thế, thứ có thể khiến lão ta thay đổi thái độ và ngắm nghía tới mức xuất thần khẳng định là thứ có liên quan tới Liễu Yên Yên.
Diệp Xu bùi ngùi, khẽ nói: “Chắc hẳn mẫu thân là một người rất ưu tú. Đáng tiếc là mẫu thân rời đi sớm quá nên không có cơ hội được gặp bà ấy.”
Diệp Hổ sửng sốt, cụp mắt xuống. Nụ cười buồn hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú thường ngày mang vẻ lạnh lùng, u ám, ngay cả khóe mắt sắc bén của lão ta cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Nàng ấy ưu tú hơn bất kỳ ai.”
Diệp Xu thấy Diệp Hổ nhận xét về Liễu Yên Yên như vậy thì cảm thấy đúng là ngàn năm khó gặp. Dù sao thì trước kia, khi đang chìm trong áp lực, Liễu Yên Yên cuối cùng đã lựa chọn thành hôn với Lục Chí Viễn. Trong mắt nhiều người, hành vi này có thể coi như là một loại phản bội nhưng Diệp Hổ lại không hề oán giận nàng ta. Trong lòng Diệp Hổ, Liễu Yên Yên luôn luôn là một người rất tốt. Có thể nhìn ra được, tình cảm mà Diệp Hổ dành cho Liễu Yên Yên vô cùng sâu sắc.
“Con nhìn ta làm gì?” Diệp Hổ thấy ánh mắt Diệp Xu đang hướng về phía mình thì hỏi.
Diệp Xu không nhìn Diệp Hổ nữa mà quay đầu đi chỗ khác ngắm hoa lan, nói: “Con thấy người nghĩ về mẫu thân và cười như vậy thì cảm thấy rất vui. Trên thế gian bao kẻ phụ tình này, cha có thể dành cho mẫu thân tình cảm sâu sắc đến vậy khiến nhi nữ thực lòng ghen tị.”
Diệp Hổ nghe Diệp Xu nói vậy thì không khỏi bật cười thành tiếng: “Xem ra ta phải cảm ơn Thạch Thiên Cơ rồi. Hiện tại con đã thông minh hơn trước kia nhiều lắm đấy.”
Diệp Hổ nói xong thì chắp tay sau lưng, xoay người đi trở về. Diệp Xu nghe vậy thì hơi giật mình, lo lắng rằng Diệp Hổ sẽ phát hiện ra những thay đổi của nàng và đề cao cảnh giác. Nhìn bóng lưng Diệp Hổ, Diệp Xu hết lần này đến lần khác nhắc nhở chính mình phải thật cẩn thận, lần này nhất định không được phạm sai lầm.
Sau khi tạm biệt Diệp Hổ, Diệp Xu đi tới phòng của Đường Vũ, muốn xem nàng ta sao rồi. Đường Vũ đang bận chăm sóc cho tám vị Độc Quái đang hôn mê. Thấy Diệp Xu đi vào, sắc mặt Đường Vũ vô cùng khó coi.
Nàng ta hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Sao ta lại không thể đến đây chứ? Ngươi đừng quên hiện tại chúng ta đang ngồi chung một thuyền. Ta đang quan tâm đồng minh của mình mà.” Diệp Xu đáp.
Đường Vũ nghe Diệp Xu nói vậy thì cảm thấy hơi khó chịu nhưng không phản bác lại gì. Nàng ta đi giặt chiếc khăn tay rồi tới lau mồ hôi cho Tô Văn Minh, người bị trúng độc nặng nhất, đang nằm trên giường.
Diệp Xu cũng đi theo.
Tô Văn Minh mới mười bảy tuổi, là người trẻ tuổi nhất trong Thập Nhị Độc Quái của Đường Môn, cũng là người am hiểu về thuật dịch dung nhất. Nếu nói kỹ thuật dịch dung của những người khác trong Thập Nhị Độc Quái là mười điểm thì kỹ thuật của Tô Văn Minh phải đạt hai mươi điểm. Cậu ta cải trang vô cùng tinh tế, gần như đã đạt đến mức hoàn mỹ, không chút sơ hở.
“Cậu nhóc này cũng đẹp trai đấy chứ.” Diệp Xu cẩn thận đánh giá Tô Văn Minh.
Đường Vũ nghe thế thì lập tức nhìn Diệp Xu bằng ánh mắt kỳ thị. Trước đó nàng ta đã từng chứng kiến Diệp Xu đi cùng với một tên thư sinh. Hai người cứ tíu ta tíu tít nguyên cả một ngày nên Đường Vũ vừa nghe Diệp Xu nói thì đã liên tưởng đến ngay. Không ngờ thư sinh kia mới vắng mặt có vài hôm nhưng Diệp Xu đã không thể nhẫn nại mà tơ tưởng đến đệ tử của Đường Môn, Đường Vũ lập tức chống nạnh, đứng chắn trước mặt Diệp Xu: “Ngươi định làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận