Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 429: Chương 429

“Quan tâm chút thôi mà. Ngươi xem, cậu ta trúng độc nặng như vậy mà vẫn còn phải chung giường với tận hai người khác, đáng thương biết bao nhiêu, đưa đến nằm nghỉ ở chỗ ta thì thế nào?” Diệp Xu cười, đề nghị.
Đường Vũ giận đến mức đỏ hết cả mặt, quát: “Ngươi đừng có nằm mơ! Chuyện ngươi hại Mao Lộ bị bắt ta còn chưa tính sổ đâu! Còn cả chuyện ngươi hại ta phải ăn một bát…”
“Ấy… Chuyện bát cơm đó không thể trách ta được nha. Bát thức ăn đó là do tự tay ngươi nấu, cũng chính ngươi là người tự mở miệng kêu đói, muốn ăn gì đó. Ta có lòng tốt nên mới đề xuất ngươi ăn thịt thôi.”
Đường Vũ vừa nghe đến chữ “thịt” là lại nhớ đến đống thịt heo cắn vào còn chảy cả nước máu mà lần trước Diệp Xu gây sức ép, bắt nàng ta ăn hết miếng này đến miếng khác. Mùi vị của nó phải gọi là tanh tưởi xông đến tận óc, còn tệ hơn cả cứt nữa. Chính vì trải nghiệm kinh hoàng lần đó mà đến tận bây giờ, chỉ cần nhìn thấy thịt là Đường Vũ lại thấy buồn nôn nên nàng ta vẫn luôn cứ ăn chay cho lành. Đường Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, giận đến mức run run tay, chỉ ra hướng cửa, ý bảo Diệp Xu mau biến ra ngoài.
“Đừng có cho rằng cha ngươi và cha ta kết đồng minh rồi thì ta và ngươi cũng có thể làm bạn bè. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mà mơ mộng hão huyền!” Đường Vũ đẩy Diệp Xu ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Diệp Xu vuốt vuốt cằm, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt sau đó đi về phía nhà bếp rồi trở lại phòng mình nghỉ ngơi.
Trang Phi nghe nói Đường Vũ to tiếng với Diệp Xu thì lập tức cầm kiếm định tới tính sổ với Đường Vũ.
“Hôm nay cũng coi như cô nương đã “cứu” bọn họ mà. Bọn họ còn đang ở Lăng Vân Bảo, nàng ta lấy đâu ra tư cách lớn tiếng với cô nương chứ?”
Diệp Xu cười, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không sao hết. Phản ứng của Đường Vũ như vậy chứng tỏ là đã bị nàng dọa cho sợ nên mới bị ám ảnh tâm lý, cũng khá là đáng thương. Hơn nữa nàng cũng không muốn gây thêm chuyện, ngày mai còn có việc quan trọng phải làm.
Trước khi đi ngủ, Trang Phi đóng cửa ra vào và cửa sổ, chỉ để lại ngọn đèn dầu sau đó ngồi xổm trước giường, khe khẽ hỏi Diệp Xu: "Cô nương, chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào vậy?"
“Nói ra sợ ngươi kích động quá, ngủ không được. Đợi bao giờ rời khỏi Lăng Vân Bảo, ta sẽ kể cho ngươi nghe.” Diệp Xu vỗ vỗ đầu Trang Phi.
“Cô nương không nói, ta mới không ngủ được ấy.” Trang Phi buồn bực bĩu môi, lại thấy cô nương chỉ cười với mình chứ thật sự không có ý định nói cho nàng ấy biết thì đành ngượng ngùng bưng ngọn đèn đi ra gian ngoài nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Diệp Xu đã rời giường. Nàng dùng lửa nhỏ nấu một nồi cháo bát bảo cho Diệp Hổ, ngoài ra còn có món thịt thỏ nhồi mà nàng đã chuẩn bị từ tối hôm qua.
Cách dùng nhiệt của món ăn này cũng tương tự như nấu món cá Bao Công. Cho thịt thỏ đã chần qua hai lần để khử mùi tanh vào nồi sau đó nêm gia vị, hành, gừng rồi thêm nước, nhất định không thể thiếu rượu Thiệu Hưng vì nó là một nguyên liệu vô cùng quan trọng để loại bỏ mùi tanh. Sau khi nước sôi thì hớt bọt đi và đun nhỏ lửa, để qua đêm. Sáng hôm sau vớt ra khỏi nồi, nước sốt đã thấm hết vào thịt. Thịt thỏ mềm, xốp, róc được cả xương, thơm ngon, tròn vị, đến cả măng, nấm hầm chung cũng ngon không cưỡng lại được.
Theo lý mà nói, người bình thường vừa mới ngủ dậy vào sáng sớm thì không mấy ai ăn thịt nhưng với người luyện võ thì lại không như vậy. Thói quen dậy sớm của Diệp Hổ lại càng khác người. Gần như ngày nào cũng thế, trời còn chưa sáng, lão ta đã đến sân sau để luyện võ nên lúc lão ta dùng bữa thì cũng là đã quá bữa sáng một khoảng thời gian rồi, ăn thịt cũng là chuyện rất bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận