Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 430: Chương 430

Diệp Xu còn làm cả bánh nướng, hai mặt chín vàng, giòn xốp, cắn một miếng thì vụn bánh sẽ rơi lả tả, ăn cùng cháo bát bảo và thịt thỏ hầm là chuẩn bài.
Lúc ăn cơm, Diệp Hổ nghe Diệp Xu kể về cách chế biến món ăn thì lại càng cảm nhận được tâm tư Diệp Xu đặt vào trong đó. Lão ta ăn được một nửa thì không thể không dừng đũa, liếc nhìn đôi bàn tay và khuôn mặt xinh xắn, nhu mì của Diệp Xu ở phía đối diện, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót. Nếu ở gia đình khác, nhi nữ như thế này khẳng định sẽ được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Trong khi ở đây bên cạnh lão ta, nàng không chỉ phải xuống bếp múa dao mà còn phải cầm kiếm liều mạng trong chốn giang hồ hiểm ác, thay lão ta cõng mối hận thù.
Diệp Hổ càng ăn càng cảm thấy nhai cơm như đang nhai rơm, vô cùng khó chịu. Diệp Xu ăn hết đồ trong bát rồi vẫn ngoan ngoãn cầm đũa ngồi yên. Nàng định đợi Diệp Hồ ăn xong mới đặt đũa xuống, đây là sự lễ phép dành cho bậc trưởng bối. Lúc Diệp Hổ nhận ra điều này thì ánh mắt lão ta lại trở nên càng phức tạp hơn.
“Ăn xong rồi thì cứ đi trước đi, không cần ở lại cùng ta đâu.” Diệp Hổ nói.
Diệp Xu mỉm cười làm theo, đứng dậy chắp tay chào Diệp Hổ rồi nhẹ nhàng rời đi. Diệp Hổ nghiến răng nhìn theo bóng lưng Diệp Xu. Một lúc sau, lão ta đột nhiên đập đôi đũa xuống bàn.
Thí Ảnh vốn đang đứng nhắm hờ mắt chờ đợi ở ngoài cửa, nghe thấy có tiếng ồn thì nhướng mi, tai vểnh lên, chăm chú lắng nghe động tĩnh trong phòng. Tiếp theo, hắn ta nghe thấy tiếng chiếc bàn bị lật, bát đĩa rơi hết xuống đất. Đồ sứ vỡ và thức ăn vương vãi khắp sàn, cả phòng tràn ngập mùi hương thức ăn khiến người ta càng thêm đói bụng. Thí Ảnh vào phòng, vội vàng chắp tay chờ lệnh.
“Dọn dẹp cho cẩn thận, đừng để nàng biết.”
Diệp Hổ yên lặng đứng trước cửa sổ, lưng thẳng tắp, hai tay chắp phía sau. Đứng từ góc của Thí Ảnh thì chỉ thấy được một góc mặt của Diệp Hổ, tuy không thấy rõ biểu cảm của Diệp Hổ nhưng không khó để đoán ra lúc này, sắc mặt của lão ta lạnh lùng và âm u tới mức nào. Chủ nhân của hắn ta luôn thích đứng trước cửa sổ mỗi khi tâm trạng không tốt, cho dù chỉ nhìn lá khô héo úa ngoài cửa sổ thôi cũng có thể đứng bất động ở đó cả ngày. Những lúc như thế này thì bất luận là ai cũng không thể làm phiền lão ta mà chỉ có bóng hình của chính lão ta mới có thể bồi bạn ở bên cạnh. Yên tĩnh, cũng vô cùng cô đơn.
Thí Ảnh ra hiệu cho người hầu mau chóng thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất xong thì lặng lẽ dẫn họ ra ngoài.
Buổi trưa, Diệp Xu đã nấu xong cơm. Lúc nàng đưa cơm tới cho Diệp Hổ thì bị Thí Ảnh ngăn ở ngoài cửa.
“Lão Bảo chủ dặn là Bảo chủ cũng sắp đi rồi, không cần ngày nào cũng nấu cơm vất vả như vậy. Bảo chủ cần phải nghỉ ngơi và vui chơi cho thoải mái.”
“Ta không mệt. Ta thích nấu cơm. Với lại cũng nấu xong cả rồi, phải ăn chứ.”
Diệp Xu cười, đáp. Nàng đang định đi tiếp thì lại bị Thí Ảnh ngăn cản lần nữa.
“Thôi được rồi, tối ta quay lại.”
“Không cần đâu.”
Diệp Xu dùng ánh mắt bối rối, khó hiểu nhìn hắn ta. Thí Ảnh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đầu hàng. Hắn ta cầu xin Diệp Xu đừng làm khó mình nữa, hắn ta chỉ làm theo lệnh mà thôi. Diệp Xu cuối cùng cũng hiểu ra rằng Diệp Hổ không muốn ăn cơm nàng nấu nữa.
“Tại sao?” Diệp Xu thực sự không thể hiểu nổi.
Thí Ảnh chỉ chào mà không trả lời nữa. Đây có lẽ là điều mà một cận vệ bình thường phải làm, Triệu Lăng cũng giống thế.
Diệp Xu bưng đống đồ ăn, quay gót đem về ăn cùng với Trang Phi. Thái độ của Diệp Hổ đột nhiên có sự biến đổi khiến Diệp Xu khá là lo lắng nhưng nàng cảm thấy có vẻ Diệp Hổ như vậy không phải có chuyện gì to tát. Nếu có vấn đề gì thì với tính cách của Diệp Hổ, lão ta đã xử lý Diệp Xu từ lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận