Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 431: Chương 431

Nàng nhổ cục xương trong miệng ra, thì thầm hỏi Trang Phi đã nghe ngóng được chuyện mà nàng giao cho chưa. Trang Phi gật gật đầu.
Diệp Xu lấy chiếc hộp mà lần trước người mặc áo đen đưa cho nàng từ trong ống tay áo ra, nói: “Hôm nay, tám Độc Quái của Đường Môn vẫn còn phải uống thêm ba thang thuốc nữa. Sắc từ trưa đến giờ chắc cũng sắp được rồi.”
Diệp Xu lập tức dẫn Trang Phi tới loanh quanh ở gần nhà bếp. Mọi người trong bếp đã làm xong hết việc, đang quây quần bên bàn ăn cơm.
Diệp Xu nháy mắt với Trang Phi.
Trang Phi đi tới thông báo với bọn họ: “Lúc sáng Bảo chủ có nấu một nồi thịt thỏ, còn thừa lại nên chia cho mọi người ăn cùng.”
Trong bếp bỗng náo nhiệt hẳn lên, ai cũng vui khi nghe tin được ăn thịt. Bảo chủ nấu ăn ngon thế nào, bọn họ chính là những người biết rõ nhất, hôm nay được nếm thử tay nghề của nàng thì quả là một vinh dự lớn. Mọi người lập tức nhao nhao đi tới bên nồi thức ăn.
Trang Phi nhìn chàng trai phụ trách công việc sắc thuốc. Tay thì bê nồi đổ thuốc ra cho nguội bớt nhưng mắt lại cứ liếc liếc, ngó ngó bên này, hiển nhiên là cậu ta cũng thèm lắm rồi.
Trang Phi nói luôn: “Chần chờ cái gì nữa hả? Ra ăn cùng mọi người đi chứ. Ăn bát cơm cũng không làm chậm trễ việc đưa thuốc của ngươi đâu.”
Chàng trai nghe Trang Phi nói vậy thì lập tức bay qua đó, bưng bát cơm rồi cầm thìa múc thịt thỏ ăn. Diệp Xu nhân cơ hội lẻn vào trong bếp từ cửa sau rồi nhảy lên xà nhà, đi tới vị trí ngay phía trên bát thuốc. Hai chân nàng quặp lấy thanh xà ngang rồi thả viên thuốc bên trong hộp gấm vào bát thuốc một cách chính xác. Viên thuốc vừa rơi vào bát đã tan ra ngay, hoàn toàn hòa lẫn với nước thuốc màu nâu đỏ.
……
Nhá nhem tối, Diệp Xu lại tới thăm tám Độc Quái. Hầu hết độc tố trong người bọn họ đã được loại bỏ và họ đã có thể đi lại được rồi. Đường Vũ nghe nói Diệp Xu đến thì lập tức khó chịu ra mặt.
“Chào đón ân nhân cứu mạng với vẻ mặt như vậy có vẻ không tốt lắm nhỉ.”
Diệp Xu vừa vào trong phòng đã cười, trêu chọc Đường Vũ. Đường Vũ đang định phản bác thì Diệp Xu đã quay sang hỏi Tô Văn Minh rằng nàng nói vậy có đúng không.
Tô Văn Minh hơi bối rối. Có vẻ cậu ta không ngờ Diệp Xu sẽ chủ động nói chuyện với mình nên nghiêm túc trả lời lại bằng giọng nói vẫn còn trong trẻo, non nớt: “Lần này thực sự rất may mắn khi có Diệp Bảo chủ ra tay cứu giúp chúng ta khỏi tay của đám người Hiên Viên Lâu. Nếu không thì quả thật không biết hiện tại chúng ta sẽ như thế nào nữa.”
Bảy Độc Quái còn lại cũng gật đầu phụ họa. Bọn họ biết Đường Môn đang có ý định bắt tay với Lăng Vân Bảo nên lấy đại cục làm trọng, cảm ơn người ta đã giúp đỡ. Đường Vũ thấy đồng môn của mình như vậy thì tức không nói nên lời.
“Ngươi lại đến đây làm gì?” Đường Vũ phản xạ đứng chắn trước mặt Tô Văn Minh, sợ Diệp Xu làm gì cậu ta.
“Ta có một kế hoạch rất hay ho liên quan đến việc sau khi chúng ta rời khỏi Lăng Vân Bảo, muốn nói cho các ngươi nghe.” Diệp Xu nói với bọn họ.
Đám người Đường Vũ đương nhiên hiểu “chuyện sau khi rời khỏi Lăng Vân Bảo” chính là chuyện đối phó với phái Hoa Sơn. Mọi người ai cũng nghiêm túc hẳn lên, vô cùng tò mò về “kế hoạch hay ho” của Diệp Xu. Diệp Xu mở miệng định nói xong lại ngậm miệng lại rồi nhìn về phía cửa sổ nên tám Độc Quái lập tức đi đóng cửa sổ lại, mời Diệp Xu cứ an tâm mà nói.
“Xin lỗi mọi người nhé. Ta có chuyện này muốn nhờ các ngươi giúp đỡ.” Diệp Xu lập tức nghiêm túc hẳn lên, thì thầm với bọn họ.
Đám người Đường Vũ nghe vậy thì lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Diệp Xu bảo tám Độc Quái nhìn cổ tay mình, nói: “Mong các vị nhớ cho kỹ, không được phát ra bất kỳ âm thanh nào, nếu không thì không ai còn đường sống sót đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận