Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 435: Chương 435

Mãi một lúc sau, nàng ta mới nhận ra được người trước mắt mình là Diệp Hổ. Đôi môi sưng tấy của nàng ta mấp máy, nàng ta thút tha thút thít nhưng không nói được nên lời.
Diệp Hổ cười khẩy một cái. Ngón tay lão ta lướt qua gò má và chỉnh lại mái tóc rối xù cho người phụ nữ.
Lão ta nói: “Ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa, thế nào?”
Người phụ nữ nghe được những lời này thì trở nên kích động, lập tức cố gắng lết mình ngồi dậy dù cho đã chẳng còn chút sức nào. Tứ chi cứ như đã bị liệt mà không chịu sự khống chế của nàng ta nhưng nàng ta vẫn cố hết mình mà giãy giụa. Từ những điều trên cũng có thể không khó để nhận ra được thái độ kính trọng mà nàng ta dành cho Diệp Hổ.
Trong ánh mắt của Diệp Hổ hiện lên vẻ khinh thường. Lão ta đứng dậy bỏ đi. Người phụ nữ thấy Diệp Hổ đột ngột bỏ đi như vậy thì nghĩ rằng lão ta không cho mình cơ hội nữa nên lại tiếp tục gắng sức giãy giụa, nâng tay lên. Nàng ta dùng hết sức bình sinh để chuyển động cơ thể, như là muốn đuổi theo Diệp Hổ nhưng lại ngã sõng soài ra đất. Cả người nàng ta cứ như một khúc gỗ, cứng ngắc. Vùng vẫy không có hiệu quả nên nàng ta chỉ có thể cố mà phát ra âm thanh “ê a” trong cổ họng.
Thí Ảnh không nói lời nào mà đi tới khiêng nàng ta lên vai sau đó đi ra ngoài.
……
Khi còn cách Dương Châu khoảng hai mươi dặm, Diệp Xu trông thấy một đội nghênh thân ở phía trước. Ai ai cũng mặc đồ đẹp như nhà có hỷ sự, kiệu tám người khiêng, đằng sau có sáu cỗ xe hai ngựa kéo, một chiếc nhỏ để chở người còn năm chiếc còn lại chở hàng hóa. Trên năm chiếc đó toàn là rương gỗ lớn cùng với vải vóc, có lẽ đều là của hồi môn của tân nương tử.
Diệp Xu chỉ huy ngựa nhường đường, dặn dò mọi người phải cẩn thận. Đường Vũ liếc xéo Diệp Xu, rất là không tình nguyện nghe theo lời nàng. Đáng tiếc, hiện tại thuốc giải độc chỉ có Diệp Xu mới biết, nếu muốn cứu tám Độc Quái thì cách duy nhất chỉ có thể là theo đó mà làm.
Lúc đội nghênh thân đi ngang qua bọn họ thì bỗng nhiên dừng lại. Diệp Xu căng thẳng siết chặt thanh kiếm ở thắt lưng và nhìn chằm chằm vào bọn họ. Đột nhiên, có một người mặc một chiếc áo choàng màu ngà, khuôn mặt tuấn tú và trang nghiêm bước ra khỏi chiếc kiệu. Diệp Xu vừa nhận ra người xuống kiệu là Tống Thanh Từ thì lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa và lao về phía hắn. Nếu không phải ở đây còn có nhiều người thì nàng đã ôm chặt lấy và hôn hắn một cái rồi.
Tống Thanh Từ vốn đeo vẻ mặt hoa nhã và có chút thờ ơ, không cảm xúc nhưng vừa thấy Diệp Xu tung tăng chạy tới trước mặt mình, ánh mắt hắn hơi sáng lên, nhoẻn miệng cười. Hắn vươn tay xoa đầu Diệp Xu rồi quay sang lễ phép cúi chào “Tô Văn Minh”.
Tô bà bà hơi căng thẳng, lập tức đỡ lấy Tống Thanh Từ, tỏ vẻ không cần khách khí. Tuy nhiên, bà ấy không biết liệu mình có nên lên tiếng để lộ thân phận ra trước mặt Tống Thanh Từ hay không nên đành hướng ánh mắt cầu cứu về phía Diệp Xu.
“Người ta biết đó là người lâu rồi.” Diệp Xu cười với Tô bà bà.
Tô bà bà lập tức mở miệng đáp lễ với Tống Thanh Từ: “Cảm ơn Tống công tử đã tới đây nghênh đón chúng ta.”
“Con vẫn chưa kịp nói với người, chuyện lần này đều là nhờ có hắn.” Diệp Xu ghé vào tai Tô bà bà, thì thầm hai câu.
Tô bà bà biết được nhờ có Tống Thanh Từ nhận ra thân phận Tô bà bà giả của người phụ nữ kia nên mới có thể kịp thời lên kế hoạch và giải cứu mình thì càng biết ơn Tống Thanh Từ hơn. Bà ấy toan quỳ xuống, muốn cảm ơn hắn.
“Đừng.” Tống Thanh Từ cười cười, đỡ lấy Tô bà bà, khách khí nói: “Ta nên quỳ trước người mới phải.”
Tô bà bà nghe xong thì hoảng sợ không thôi, sợ hãi khoát tay: “Không! Không! Không! Sao có thể như thế được chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận