Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 438: Chương 438

Lúc này, nàng đang nhìn hắn với ánh mắt vừa bối rối, vừa tò mò, hai hàng lông mi dày khẽ rung lên, quả thực là xinh đẹp tuyệt trần.
“Ta đang ngắm gương mặt yêu kiều dưới tấm khăn trùm đầu, sắc xuân phía sau bộ hỉ phục.” Tống Thanh Từ mỉm cười đỡ lấy mặt Diệp Xu bằng cả hai tay. Ánh mắt thâm thúy đặt trên người nàng, hắn ngắm nhìn nàng thật kỹ, dường như không muốn bỏ qua một tấc da, tấc thịt nào.
Diệp Xu nghe Tống Thanh Từ khen mình đẹp thì rất vui vẻ. Nàng vươn hai tay bưng lấy mặt mình, tươi cười hỏi Tống Thanh Từ rằng có phải hắn đã bị mê đắm bởi dáng vẻ hiện tại của mình hay không. Bầu không khí vốn đang tốt lại bị câu hỏi của Diệp Xu biến thành câu chuyện hài.
“Không đắm được.” Tống Thanh Từ dùng ngón tay vuốt vuốt lên sống mũi Diệp Xu, khẽ thổi vào tai nàng: “Đắm rồi thì sao khiến nàng cảm nhận gì nữa được chứ.”
Một dấu hỏi chấm to đùng hiện lên trong đầu Diệp Xu. Mãi một lúc sau nàng mới hiểu được câu “Không đắm được” của Tống Thanh Từ nghĩa là thế nào.
“A! A! A! A! A! Ta không muốn nói chuyện với chàng nữa!”
Diệp Xu bịt tai lại, né tránh sự quấy rối của Tống Thanh Từ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, Tống Thanh Từ không tiếp tục trêu chọc Diệp Xu, cũng không nói chuyện nữa. Diệp Xu thì lại rất tò mò, nàng khẽ quay đầu lại nhìn Tống Thanh Từ thì thấy hắn đang dựa lưng ra sau, nhắm mắt dưỡng thần. Người hắn như khắc từ khuôn ngọc, luôn thản nhiên và lạnh lùng, thực sự là một nam thần cao quý, xa cách.
Diệp Xu lúc nào cũng bị Tống Thanh Từ bắt nạt nên nếu nói không muốn trả thù thì chắc chắn là nói dối. Nàng ghé sát vào người Tống Thanh Từ và hôn mạnh vào má hắn một cái rồi lập tức quay người dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài như không có chuyện gì xảy ra. Lặng yên một lúc vẫn không thấy phía sau có động tĩnh gì, Diệp Xu mới quay đầu lại, liếc liếc ra sau thì đúng lúc gặp phải đôi con ngươi đen láy của Tống Thanh Từ. Diệp Xu giật mình, vội vàng quay đầu lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không có chuyện gì.
Tống Thanh Từ đột nhiên dùng một tay nắm lấy tay Diệp Xu, tay còn lại thì ôm eo nàng và kéo nàng ngồi lên đùi mình. Tiếp đó, hắn lấy chiếc khăn trùm lên đầu Diệp Xu rồi khẽ giọng nói nàng đừng cử động. Diệp Xu đang định giãy giụa thì đột nhiên cảm thấy giọng điệu của Tống Thanh Từ có hơi không đúng, mơ hồ cảm nhận được phía trước truyền đến một âm thanh kỳ lạ. Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa đã đến gần, tốc độ của con ngựa rõ ràng là chậm lại khi đến gần đội nghênh thân.
Cửa sổ nhỏ ở hai bên kiệu bị rèm vải đỏ ngăn lại. Khi chiếc kiệu lắc lư, rèm vải sẽ đung đưa từ bên này sang bên kia, lộ ra khe hở và người bên ngoài sẽ có thể lờ mờ nhìn thấy tình hình bên trong. Mặc dù đã đội khăn trùm đầu nhưng Diệp Xu vẫn có thể thấy rõ ràng có ba bóng người đi ngang qua bên cạnh chiếc kiệu, khi những người này đi qua còn ngoái đầu nhìn vào bên trong.
Diệp Xu vốn đang lo nàng ngồi trên đùi Tống Thanh Từ thế này sẽ bị người ta nhìn ra sơ hở nhưng lúc những người đó bỏ đi sau khi đã quan sát kỹ càng thì nàng mới biết mình lo lắng thừa rồi. Bởi vì bộ hỉ phục này rất cồng kềnh, vai áo cao, tay áo rộng, chưa kể đến chân váy cũng lòa xòa nữa, phụ kiện trên chiếc mũ phượng chỉa ra tứ phía, sau khi trùm khăn lên thì cứ như đang đội một cái hộp nên nó đã hoàn toàn che khuất Tống Thanh Từ. Diệp Xu thậm chí còn hoài nghi có phải Tống Thanh Từ đã tính toán hết tất cả rồi hay không. Đội ngũ nghênh thân này là do hắn cố ý sắp xếp, bộ hỉ phục mà mình đang mặc cũng là do hắn cố ý chuẩn bị mà chuyện hai người ngồi chung kiệu thế này khẳng định cũng được hắn dự liệu từ trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận