Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 439: Chương 439

Tuy nhiên, con người luôn luôn không biết nhận thua, dù có là chiến đấu với trời cao thì cũng vẫn vô cùng vui vẻ chứ huống chi là đấu với đại ma đầu. Có nói thế nào thì hắn cũng chỉ là một người phàm, về lý thuyết thì nhất định là có thể bị đánh bại.
“Sao chàng lại nghĩ đến việc dùng đội nghênh thân để ngụy trang vậy?” Diệp Xu vờ như không hiểu, hỏi Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ không đáp mà hỏi ngược lại: “Chứ không lẽ chuẩn bị quan tài, ngụy trang thành đám tang?”
Diệp Xu: “… Cũng có thể ngụy trang thành cái khác mà! Ví dụ như thương đội hay là hộ nông dân chẳng hạn.”
"Làm như vậy rất dễ bị lục soát. Chỉ có tang lễ và hôn lễ thì theo nguyên tắc là sẽ hầu hết không bị ai lục soát. Dù sao thì cũng làm gì có ai tùy tiện vén khăn trùm đầu của tân nương nhà người ta đâu. Đúng không?”
Tống Thanh Từ vẫn ôm Diệp Xu không buông. Cằm hắn đặt trên vai Diệp Xu, đôi môi hắn còn thỉnh thoảng cọ xát vị trí phía sau tai nàng.
“Có điều là nếu Xu Nhi thích quan tài thì lần sau chúng ta có thể thử. Chắc phải tìm cái lớn một chút.” Tống Thanh Từ thì thầm vào tai Diệp Xu, ngữ điệu mập mờ.
Tìm cái lớn để làm gì hả? Đấy là quan tài đấy! Quan tài! Sao vấn đề gì vào miệng hắn cũng biến thành không bình thường hết vậy? Diệp Xu thực sự là cạn lời luôn rồi. Nàng quyết định sửa lại câu nói trước đó trong đầu: Đấu với đại ma đầu thì chỉ có mà nhận về đau khổ thôi.
Sau khoảng thời gian hai nén hương, đội ngũ nghênh thân cuối cùng cũng đến được thành Dương Châu. Mọi chuyện quả nhiên là giống như Tống Thanh Từ dự liệu, quan phủ đã lập một trạm kiểm tra gần cổng thành, tất cả những ai muốn vào trong thành đều phải bị kiểm duyệt. Diệp Xu ngay lập tức ngồi thẳng người và chỉnh lại quần áo để đảm bảo rằng Tống Thanh Từ hoàn toàn được che đậy.
“Đừng nhúc nhích.”
Tống Thanh Từ khẽ khàng cảnh cáo. Những lời này vô cùng quen thuộc, hình như trước kia đã có lần… Diệp Xu còn chưa nghĩ ra, đại ma đầu đã dùng thực tế nhắc nhở nàng khiến mặt Diệp Xu bỗng đỏ bừng. Chiếc kiệu tiếp tục lắc la lắc lư hướng về phía trước, tiếng hò hét của quan binh đã lọt vào tai họ. Hiện tại là thời khắc mấu chốt nên Diệp Xu không dám động đậy. Có điều là càng không động đậy, nàng lại càng căng thẳng, cũng càng cảm nhận được sự biến hóa của vật kia một cách rõ ràng hơn. Nhịp tim của nàng trở nên hỗn loạn, hai má nóng bừng. Diệp Xu sắp ngất xỉu trong bầu không khí ngột ngạt này rồi.
Bà mối đi đầu đội ngũ đút lót cho đám quan binh chút tiền. Đội ngũ cuối cùng cũng qua được cổng thành, thuận lợi tiến vào trong thành Dương Châu. Sau đó, đội ngũ nghênh thân đánh trống, thổi kèn, đi tới một tòa trạch viện ở phía đông. Tòa trạch viện này không lớn, không nhỏ, không tính là nghèo kiết hủ lậu nhưng cũng không hề xa hoa, gây chú ý, giống như đa số những căn nhà trên con đường này.
Sau khi vào trong, mọi người bắt đầu ra ngoài xem xét tình hình tòa trạch viện.
Nét ửng hồng trên mặt Diệp Xu vẫn chưa biến mất. Nàng hỏi: “Hầu phủ có an toàn không?” Nàng lo lắng sẽ làm liên lụy đến người của phủ An Ninh hầu.
Tống Thanh Từ bảo Diệp Xu cứ yên tâm, hắn đã thu xếp ổn thỏa hết rồi nên sẽ không có vấn đề gì, dù sao thì Diệp Hổ cũng không có bằng chứng nào chứng minh rằng tam công tử của nhà họ Tống cũng tham gia giúp đỡ bọn họ chạy trốn cả.
Lúc này Đường Vũ đã không nhẫn nhại nổi nữa rồi. Nàng ta không thèm quan tâm Diệp Xu vẫn còn đang nói chuyện với Tống Thanh Từ mà lập tức đi tới cắt ngang, yêu cầu Diệp Xu giao thuốc giải ra.
“Chúng ta đã giúp ngươi chạy trốn theo đúng những gì ngươi yêu cầu rồi. Ngươi mau giao thuốc giải ra đây.” Đường Vũ thúc giục.
Tống Thanh Từ không hài lòng liếc nhìn Đường Vũ. Triệu Lăng vốn đang đứng ở cửa bất ngờ tiến lại và đập mạnh vào gáy Đường Vũ khiến nàng ta ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận