Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 443: Chương 443

Triệu Lăng khó chịu nói rồi bảo Tô Văn Minh đi theo mình. Tô Văn Minh chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời.
Mã Giang và Mã Hà vẫn ở nguyên chỗ cũ. Đến khi mọi người đi hết rồi, hai người mới sực tỉnh, vỗ ngực thở phào. Bọn họ vội vàng đi tới bên cạnh hòn non bộ, chống tay ngồi phịch xuống đất. Hai người họ ngồi đó an ủi nhau mất một lúc mới lấy lại được lý trí và tinh thần.
“Đại ca, bây giờ chúng ta làm thế nào?” Mã Hà hỏi Mã Giang.
“Dù sao hai chúng ta cũng được cô nương chỉ đích danh rồi đưa đi, tức là cũng khá tin tưởng chúng ta. Hai ta chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của cô nương là được. Đệ đừng quên, mạng của hai huynh đệ chúng ta là do cô nương cứu, giờ có vì cô nương mà chết thì chẳng lẽ lại oán hận hay sao?” Mã Giang hỏi ngược lại Mã Hà.
“Hai huynh đệ chúng ta sống làm người của cô nương, chết làm ma của cô nương!” Mã Hà gật gù đồng tình, hưng phấn hét lên.
Hai huynh đệ đang định đi tìm Diệp Xu thì phát hiện ra Đường Vũ vẫn còn đang nằm ở dưới đất.
“Đại ca, xử lý nàng ta thế nào bây giờ?”
“Lúc nãy nàng ta có thái độ không tốt với cô nương, đánh ăn đòn.”
Mà Giang vuốt cằm, nói. Mã Hà đồng tình, lập tức chạy tới trước mặt Đường Vũ, tát mấy cái lên mặt nàng ta. Đường Vũ vẫn hôn mê không tỉnh, mặc kệ bị đánh. Mã Giang và Mã Hà đánh xong thì cũng bỏ đi, không thèm để ý tới Đường Vũ nữa.
……
Sau khi nghe Diệp Xu giải thích đơn giản về vấn đề giữa nàng và Tống Thanh Từ, Tô bà bà cũng dần dần chấp nhận thân phận của Tống Thanh Từ. Bà ấy hạnh phúc đến mức không thể ngừng khóc. Tô bà bà nắm lấy tay Diệp Xu rồi lại nhìn Tống Thanh Từ và cảm thán rằng mình thật may mắn. Trời cao thiên vị bà ấy nên bà ấy mới có một nữ nhi tốt như thế này. Tô bà bà lại một lần nữa cảm ơn Tống Thanh Từ đã đối tốt với Diệp Xu, cảm ơn hắn đã lo nghĩ và chăm sóc cho hai mẫu tử họ.
“Mẫu thân là trưởng bối, chúng con kính trọng người là chuyện đương nhiên. Sao người lại cảm ơn chúng con chứ?” Diệp Xu cười, nói.
Tô bà bà vẫn đang cúi đầu, cầm khăn lau nước mắt. Sau khi nghe Diệp Xu nói, bà ấy bối rối ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Diệp Xu.
“Cô nương vừa gọi ta là… Mẫu thân?”
Tô bà bà vui mừng cười tươi, sau đó khuôn mặt lại đột nhiên giàn giụa nước mắt. Diệp Xu vội vàng khuyên nhủ và dùng khăn lau nước mắt cho bà ấy nhưng mắt của Tô bà bà vẫn như thể cửa lũ, nước mắt tuôn ra không ngừng, tất cả những oan ức và buồn tủi tích tụ bao năm nay đều bùng phát vào lúc này. Diệp Xu chậm rãi vô vỗ lưng cho Tô bà bà. Tô Nhược được người hầu trong phủ dìu tới trước cửa phòng, nhìn thấy mẫu thân của mình khóc thì lập tức tới hỏi nguyên nhân. Tô bà bà cười, lấy khăn lau nước mắt trên mặt và nói với Tô Nhược rằng bà ấy không sao.
Tô bà bà vui vẻ giới thiệu với Tô Nhược bằng khuôn mặt đẫm nước mắt: “Đây là tỷ tỷ của con. Mau gọi tỷ tỷ đi.”
Tô Nhược giật mình, trên khuôn mặt trắng bệch là biểu cảm hoang mang, khó hiểu, nhìn về phía Tô bà bà.
“Cả con và nàng đều là do ta sinh ra…”
Nói tới đây, nước mắt của Tô bà bà lại bắt đầu không khống chế được mà rơi ra, bà ấy nghẹn ngào kể cho Tô Nhược nghe về chuyện năm đó Diệp Xu đã bị lão Bảo chủ bắt đi như thế nào. Tô Nhược kinh ngạc không thôi, kích động tới mức ho khan, thiếu chút nữa là trượt chân ngã. Diệp Xu thấy thế thì vội đỡ hắn ngồi xuống nhưng Tô Nhược lại kiên quyết không ngồi mà dựng thẳng cơ thể yếu đuối dậy, trịnh trọng cúi chào Diệp Xu.
“Tỷ tỷ!”
Diệp Xu nghe tiếng gọi thì không khỏi chấn động. Nàng nhìn Tô Nhược, thân thể vốn yếu đuối, gương mặt gần như không có chút sức sống nào, sau khi cảm xúc bị dao động thì trán đổ đầy mồ hôi, cả người hắn lắc lư như sắp ngã tới nơi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận